Đây là Tết âm lịch đầu tiên của hai người ở Giang Nam.
Trời vào tiết tháng chạp càng lạnh hơn. Mẹ Tưởng giúp hai người chuẩn bị mọi thứ cần cho Tết âm lịch, bởi vì con cái bà về thăm nên không thể ở lại cùng hai người.
Mẹ Tưởng trước khi rời đi còn dặn đi dặn lại hai người, lo lắng hai người trẻ không được chu toàn.
Quán trà chỉ còn lại hai người.
Tiêu Y Đình mở máy tính, lên mạng tra cứu những món ăn cần cho lễ Trừ Tịch, Diệp Thanh Hòa yên lặng ngồi bên cạnh anh, nhìn tờ giấy trắng được anh ghi chép chữ to chữ nhỏ.
“Em thấy sao? Nhờ bà chủ xem qua một chút thực đơn của chúng ta cho đêm 30 Tết, đã được chưa?” Anh nâng tờ giấy như nâng vật quý đến trước mặt cô.
Cô nhận lấy, không nói gì. Xem qua một hồi càng thấy rối rắm, không hiểu anh viết gì….
“Em nói gì đi chứ? Bị ngốc rồi? Nếu có gì chưa hài lòng thì nói để anh sửa!” Tiêu Y Đình lên mặt. Theo như anh nói thì anh chính là người cực kì thông minh, học gì được nấy, không giống như lão Đại, phí công anh sùng bái, cứ nghĩ người quân nhân như anh ấy phải thường xuyên thực chiến sinh tồn, vậy mà món duy nhất biết nấu là mấy món luộc! Nói thực anh rất đồng cảm với tiểu Niếp, nếu người nấu ăn trong nhà là lão Đại chỉ sở cô ấy còn gấy yếu hơn em gái nữa…
Có hiểu được đâu mà nhận xét? Nhưng cô chỉ cười cười: “Không có bị ngốc, chỉ là đang xem chữ của anh thôi.”
“Em thấy sao? Rất đẹp đúng không?” Mức độ tự đắc của anh lại đi lên.
“Không hề….” Cô cười nói.
“…”
“Ừ thì….” Cô ngừng một chút, “Trông cũng được….”
Anh cười hắc hắc, vui vẻ, “Cảm ơn đã khích lệ! Còn thực đơn…”
“Anh hai, chúng ta chỉ có hai người, có cần lãng phí như vậy không?” Cô không đọc được hết những vẫn đếm được, là 12 món…..
“Em không hiểu rồi, cái này không gọi là lãng phí! Anh sẽ chỉ nấu mỗi món một ít, nếu vẫn ăn không hết sẽ để tủ lạnh cho năm mới, ý nghĩa không phải mong năm sau cũng dư dả tràn trề thì là gì?” Anh lấy lại tờ thực đơn, “Thôi được rồi nấu nướng là việc của anh, em cứ chờ ăn thôi!”
Nói xong anh lại bắt đầu nghiên cứu cách nấu, vô cùng chăm chú.
Cô mải mê ngắn nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, xương hàm vững chắc, sống mũi cao thẳng cùng bộ dạng tập trung, thực sự rất hoàn hảo…..
Người con trai trước kia cả ngày chỉ biết chơi game gây rắc rối sau nhiều chuyện như vậy đã trở nên thành thục trưởng thành, dáng vẻ ôn nhu từ tốn. Nếu không phải anh vẫn đôi khi làm nũng với cô, cô thực sự đã nghĩ rằng người con trai năm đó đã không còn nữa….
Nhưng liệu nội tâm của anh có được vui vẻ như bề ngoài?
Sau buổi khai trương được gặp lại bạn bè, đặc biệt là Tiêu Thành Hưng, ai cũng có thể thấy anh vui vẻ hơn rất nhiều. Ngay cả mẹ Tưởng cũng khen anh là người thích náo nhiệt……..
Nhưng chỉ cô mới biết, mỗi đêm anh đều vùi đầu vào cổ cô, khi đó mới có thể tháo bỏ lớp mặt nạ vui vẻ, náo nhiệt……
Có đôi khi anh ngồi ngẩn nhìn về một nơi nào đó, rất nhập tâm, kể cả có người đến gần cũng không nhận ra…….
Có đôi khi anh dậy rất sớm, ngồi luyện chữ trên bàn đọc sách, khi cô tỉnh dậy đã thấy bóng lưng cô độc của anh…..
Anh đúng là người thích náo nhiệt, là người hoạt náo, nhưng ai rồi cũng có những bóng mờ dù toả sáng đến mức nào, anh càng cố tỏ ra vui vẻ cô lại càng cảm nhận rõ hơn bóng mờ của anh…….
‘Giang Nam đẹp, phong cảnh vốn thật quen
Nắng lên hoa sóng giống như lửa
Xuân về sông nước lặng trong xanh
Người còn nhớ Giang Nam chăng?....’
Bài thơ ngẫu hứng của anh…….
Liệu muốn nói điều gì?
Giang Nam đẹp, hồi ức về Giang Nam cũng đẹp, nhưng đó là của cô, còn của anh?
Anh đang hứng chí bừng bừng chuẩn bị thực đơn, còn cô dần trở nên yên lặng hơn…..
Tay của anh đã tốt lên rất nhiều, nhưng không biết anh nghe được ở đâu rằng rau phải rửa qua nước lạnh xào nấu mới giòn, vết nứt vừa lành lại bắt đầu tệ hơn…..
Ngày 30 Tết.
Sáng sớm anh đã hào hứng giục cô dậy cùng đi chợ.
Cô chuẩn bị quần áo trong khi anh tắm, xong xuôi cô đứng trước mặt anh, bình tĩnh mỉm cười, “Anh hai, chúng ta không cần đi mua đồ ăn nữa….”
“Vì sao?” Anh kinh ngạc hỏi.
“Vì chúng ta sẽ về Bắc Kinh.” Cô chậm rãi nói, khuôn mặt bình tĩnh giống như hồi đó cô nói với anh ‘Chúng ta về nhà’…..
Anh không nói gì, con ngươi màu hổ phách co rút không ngừng…..
“Đi thôi.” Cô kéo theo vali đi ra ngoài.
Anh giữ tay cô lại: “Em gái, em nói đùa đúng không?”
Cô khẽ lắc đầu, “Anh hai, không đùa, em đã mua vé máy bay rồi. Anh hai, cuối năm là dịp đoàn tụ cùng gia đình. Ở nhà có rất nhiều người chờ chúng ta, là cha, chú nhỏ, gia đình anh cả, còn có….”
“Dừng!” Anh đưa tay ngăn không cho cô nói nữa, “Kể đến đây được rồi!” Nghe đến tên Tiêu Thành Trác anh đã bực bội rồi, không thể nghe thêm tên của Phó Chân Ngôn nữa!
Cô cũng không nói chuyện đó nữa, “Đi thôi.”
Anh vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm bóng lưng cô, đột nhiên đi đến ôm chầm lấy cô….
Giờ phút này anh không biết phải nói gì với cô, anh không muốn trở lại, không muốn đưa cô trở lại nơi chỉ có đau khổ đó…..
Cô vỗ về bàn tay anh…..
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Đến trưa hai người đã có mặt tại sân bay Bắc Kinh.
Một tay anh nắm tay cô, một tay kéo hành lý. Từng có lúc cô suy nghĩ cuộc sống hai người sau này chỉ cần cái nắm tay như vậy là đủ, giống như anh nói, chỉ cần ở cạnh nhau……
Cô bất giác nở nụ cười.
Anh nhéo nhéo tay cô, “Em cười chuyện gì thế?”
“Không có gì…” Khoé môi cô vẫn còn nụ cười, “Em đang nghĩ không biết chú nhỏ lúc nhìn thấy chúng ta sẽ phản ứng như thế nào, có giật nảy mình không nhỉ?” Không ai biết chuyện hai người quay lại Bắc Kinh cả….
Đột nhiên anh nghiêm giọng, “Anh cảnh cáo em! Nam nữ thụ thụ bất thân! Tiêu Thành Trác cũng lớn rồi, không được ôm chú ấy!”
“…” Cô trừng mắt với anh, “Anh nghĩ gì thế hả? Đừng suy nghĩ lung tung nữa!”
“Không phải anh suy nghĩ lung tung! Mà là cái tên tiểu từ kia kìa!” Anh còn không rõ thằng nhóc đấy nghĩ gì?
“Là chú nhỏ!” Diệp Thanh Hòa cảm thấy anh có sở thích ăn giấm chua thái quá rồi!
“Tóm lại em cứ nhớ vậy đi! Đừng để anh bực bội!” Anh không muốn tranh cãi với cô.
“….”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Khi xuống xe Diệp Thanh Hòa cảm nhận được bước chân gấp gáp của anh….
Cô hiểu….
Bác cả đã nhận được phán quyết của toà án, án mạng 14 năm trước cũng đã sáng tỏ. Vợ bác ấy cũng trở về tỉnh H, dù Khương Vãn Ngư đã thuyết phục bao nhiêu cũng không đồng ý quay lại Bắc Kinh.
Nhà họ Tiêu.
Đứng trước cửa nhà họ Tiêu Diệp Thanh Hòa mới có thể thở phào một chút, nhà họ Tiêu tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.
Từ ngoài đã đầy không khí ngày Tết, câu đối đỏ và chữ ‘Phúc’ dán ngược, tất cả đều là những thứ không thể thiếu trong ngày Tết.
Tiêu Y Đình nhấn chuông.
Tiêu Thành Trác là người mở cửa.
Chính cậu cũng không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy hai người, đứng thất thần.
Diệp Thanh Hòa cười gọi cậu, “Chú nhỏ! Chúc mừng năm mới!”
Lúc này Tiêu Thành Trác mới giật mình, kích động vòng tay định ôm cô.
Động tác của Tiêu Y Đình rất nhanh chóng, chớp mắt đã đứng trước mặt Diệp Thanh Hòa, vậy nên người Tiêu Thành Trác ôm lại thành Tiêu Y Đình!
“!!!” Tiêu Thành Trác vội buông ra, vẻ mặt ghét bỏ, cũng may là cậu chưa kịp hôn chào….
Tiêu Y Đình tươi cười, “Chúc mừng năm mới chú nhỏ!”
“…” Đột nhiên Tiêu Thành Trác có chút hoảng sợ, không biết thời gian qua trải qua chuyện gì mà tên này dễ dàng gọi cậu một tiếng ‘chú’ như vậy…..
“Mà đấy, hai người cháu là người đi xa về, chú là trưởng bối mà không có tiền lì xì hay tiền mừng gì sao? Thật là mất mặt quá đi!” Tiêu Y Đình nói.
“Hai người… hừ! Tính khi dễ người chú này?” Tiêu Thành Trác cũng đã đi làm, không thiếu tiền nhưng hai người này còn đòi gì chứ? Tài sản của cậu còn kém họ xa! “Là hai người nên đưa lì xì mới đúng! Chú nhỏ hơn cả hai đứa nha!”
Loại chuyện này thường không cần mặt mũi…..
“Là ai tới thế?” Tiếng nói từ trong nhà.
“Tiêu Y Bằng, là em trai cháu đó!” Tiêu Thành Trác vẻ mặt đề phòng đi vào trong.
Tiêu Y Đình cười cười, cùng Diệp Thanh Hòa đi vào.
Nhìn thấy hai người, Tiêu Y Bằng và Trình Vi Vi đều bất ngờ vô cùng, người trước nay đều bình tĩnh như Tiêu Y Bằng cũng không kiềm được, hô lớn: “Cha! Cha! Cha xuống xem ai về này!”
Trình Vi Vi không giấu được vui vẻ dắt con trai đến trước mặt hai người, không còn thiếu tự nhiên như ngày xưa, “Hai người về đây thật tốt quá! Bảo Bảo, chào hai cô chú đi con!”
Diệp Thanh Hòa vui vẻ bế bổng thằng bé lên, còn đưa lì xì, toàn bộ đều là không nỡ đặt thằng bé xuống….
Thằng bé rất thích cảm giác được cưng nựng, quên mất chuyện phải chào người lớn, mải mê ôm cổ Diệp Thanh Hòa cười khanh khách.
“Anh nhìn đi, thằng bé thích em kìa!” Cô vui vẻ khoe với Tiêu Y Đình.
“Thế sao? Để anh thử bế chút nào!” Tiêu Y Đình rất thích trẻ nhỏ, hơn nữa anh cũng lo cô bế lâu sẽ bị mệt.
Mùi thơm của trẻ nhỏ khiến anh nhịn không được muốn hôn thằng bé một cái, nhưng có lẽ bị râu cọ nên thằng bé ghét bỏ đẩy anh ra, chân giãy đạp tay hướng về phía Diệp Thanh Hòa.
Diệp Thanh Hòa mừng rỡ đón lấy tay thằng bé, “Ha ha thằng bé không thích anh!”
“….” Tiêu Y Đình bị động đến lòng tự tôn, lập tức đưa tay ra cản hai người một lớn một nhỏ, “Hừ! Xem cháu có thoát khỏi tay chú cháu không?”
Thằng nhỏ vẫn không ngừng đạp chân đưa tay về phía Diệp Thanh Hòa, hồi sau không được liền oà lên khóc.
“Ai ai ai, nam tử hán đại trượng phu gì mà nhiêu đây đã khóc rồi! Đi, qua chỗ này chơi bùn với chú! Đàn ông con trai phải chơi mấy thứ đo!”
Anh vừa dứt lời liền có tiếng quát tháo: “Để thằng bé hư giống con?!”
Tiêu Thành Hưng từ trên lầu đi xuống, giọng mắng nghiêm khắc nhưng trong ánh mắt không giấu nổi vẻ vui mừng hạnh phúc……
“Ông nội….” Giọng nói non nớt.
“Quả Quả!” Tiêu Thành Hưng đưa tay về phía Quả Quả.
“Chú… xấu xa….” Quả Quả không ngừng đạp chân.
“Chú xấu xa? Thế còn papa của con?” Tiêu Y Đình cười đùa.
“Papa… papa cũng xấu….” Giọng nói non nớt khiến người nghe không thể ghét được, “Quả Quả chỉ … chỉ yêu mẹ Vi….”
Câu nói của đứa trẻ khiến tất cả mọi người bật cười….
Dì Vân đang bận bịu trong bếp thấy tiếng người quen quen liền đi ra xem thử, khi thấy Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa bà kinh ngạc vô cùng, “Y Đình, Thanh Hòa, cuối cùng hai đứa cũng về nhà rồi!”
“Dạ vâng, chúng cháu về rồi, dì Vân, chúc mừng năm mới dì!” Diệp Thanh Hòa nói xong liền lấy chỗ quà ra, đưa cho mọi người, dì Vân cũng có quà.
“Cảm ơn, dì cảm ơn…” Dì Vân rất vui vẻ, cầm theo quà trở lại phòng bếp.
Không ai nói nhưng cả Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa đều để ý đến một người….
“Con phải vào bếp một chút mới có thể thể hiện tài năng của bản thân!” Tiêu Y Đình cười nói, “Hiện giờ đừng có ai khinh thường con! Tiêu Thành Trác, cùng đi!”
Khi anh đến có để ý thấy cổ tay áo của anh hai bị ướt, chắc chắn là đang giúp dì Vân trong bếp, hơn nữa giờ này dì Vân vẫn còn ở đây chứng tỏ một điều: người phụ nữ nhà họ Tiêu không có mặt….
“Đi thì đi!” Tiêu Thành Trác không ngần ngại, cậu sao có thể thua kém Tiêu Y Đình được?
Tiêu Y Bằng cũng vào bếp, ngoài phòng khác chỉ còn Trình Vi Vi đang bế Quả Quả, Diệp Thanh Hòa và Tiêu Thành Hưng.
Trình Vi Vi còn bận con nhỏ nên thực sự chỉ có Diệp Thanh Hòa và Tiêu Thành Hưng nói chuyện với nhau.
“Hai đứa nhỏ này! Trở về cũng không kêu ai một tiếng để người nhà đón!” Tiêu Thành Hưng khẽ trách mắng, tay đẩy trà đến trước mặt Diệp Thanh Hòa, “Trà này là hai đứa đưa, con uống đi.”
Diệp Thanh Hòa cười cười, “Cha, chúng con xin lỗi, là muốn cho mọi người bất ngờ ạ!”
“Ai! Cha con già rồi! Bất ngờ lớn như vậy cha không chịu được!” Tuy nói vậy nhưng vẫn không giấu được sự vui mừng trong giọng nói.
Tiêu Thành Hưng không nói lí do, không hỏi ở lại bao lâu, chỉ sợ sẽ khiến bản thân thất vọng…….
Tiêu Thành Hưng hỏi han tình hình quán trà.
“Cha, quán hoạt động rất tốt, chỉ là không biết sau này sẽ như thế nào….…” Diệp Thanh Hòa nói.
Tiêu Thành Hưng nghe cô nói vậy có chút băn khoăn, sao con bé lại nói đến sau này không biết như thế nào?
Lúc này Tiêu Y Đình đi tới, trên tay là một chiếc bát nhỏ, “Quả Quả, tới đây!”
Anh đưa miếng xương đến trước mặt Quả Quả, thằng bé liền tuỳ anh bế lên. Quả Quả không gặm được xương nhưng miệng nhỏ liếm được vị ngọt ngọt đã rất khoái chí, hai mắt cười tít rồi lại chăm chú vào miếng xương.
Trình Vi Vi nhịn không được cười lắc đầu, “Đứa nhỏ này quá dễ dãi rồi, chỉ cần có đồ ăn là ai cũng gần gũi được!”
Quả Quả nghe tới đó như nhớ ra gì đó, vòng tay ôm Tiêu Y Đình, còn đặc biệt thơm lên cổ anh một cái!
“Ai nha!” Tiêu Y Đình thích thú reo lên.
Trình Vi Vi không khỏi dở khóc dở cười, “Chú ba, áo cậu! Đều là dầu mỡ…”
Tiêu Thành Hưng và Diệp Thanh Hòa nhìn thấy cảnh này đều vui vẻ cười….
Anh ấy yêu con trẻ như vậy…….
“Quả Quả, cho chú gặm một chút được không?” Tiêu Y Đình làm trò định giành ăn với thằng bé.
Quả Quả bất ngờ cầm chặt miếng xương hơn, ý thức được không thể tiếp tục yên bình hưởng thụ ‘đồ ăn’ liền cựa quậy. Hai người một lớn một nhỏ cọ qua cọ lại, chọc cười tất cả mọi người…....