“Đồng ý đi!” Anh nói. Mặc dù mấy chữ kia không phải được nói bằng lời nhưng chỉ cần nhìn vào dấu chấm than đã cho thấy sự bá đạo và chân thành của anh.
Cô không làm theo lời anh, ngược lại hỏi anh: “Tại sao?”
Tại sao lại làm vậy? Không phải là anh từng nói rồi sao? Anh sẽ không kết hôn với cô, vì anh đã có người trong lòng……
Anh cũng không trả lời ‘Tại sao’, chỉ nói: “Nói ngươi đồng ý thì cứ đồng ý đi! Nói nhảmnhiều quá!”
Trong lòng cô không ngừng tính toán, đột nhiên hệ thống lại gửi đến một thông báo khác, đại ý là chuẩn bị cho dịp Trung Thu, từ giờ đến ngày lễ Trung Thu, các cặp kết hôn sẽ được tặng quà cưới không hề nhỏ, đặc biệt trong đó là một cặp nhẫn đôi và kiếm bảo thạch, kĩ năng hai vợ chồng cũng được tăng lên, còn có thể trao đổi máu cho nhau,…
Nói tóm lại là rất có lời…..
Cô mở trang bị linh vật của anh ra, có mấy món cô huỷ lúc trước vẫn chưa hồi lại, trong đó cũng có nhẫn, nếu lần này lễ cưới thành công, hai người được không ít lời lộc……….
Cô không do dự nhấn vào cự tuyệt…
“Tại sao??!!” Một loạt dấu câu, cô có cảm giác như nghe thấy tiếng gầm thét của anh bên tai.
Cô từ từ gõ, nói cho anh lí do: “Bởi vì, cả hai chúng ta đều có người trong lòng….”
Trong nháy mắt không còn thấy anh đứng đó….
Cô nhìn về phía nick anh, một màu xám ngắt……
Không còn gì chậm trễ, cô điên cuồng lấy quặng, điên cuồng chế luyện, mãi cho đến năm giờ sáng, hoàn lại cho anh một chiếc nhẫn vàng……
Trong lòng cô âm thầm thở hắt ra, như vậy xem ra không còn nợ anh gì cả………..
Sau đó, cô gỡ tất cả bảo thạch trên người xuống, luyện cấp thành một thanh kiếm bảo thạch cao cấp, giao lại cho anh,
Cô vào nick anh gửi lại nhẫn và liếm cho anh, nhân tiện ngắm lại toàn bộ số linh vật của anh, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ….
Đột nhiên hệ thống thông báo anh vừa đăng nhập…
Cô giật thót, logout ngay lập tức, giống như đang trốn chạy……..
Dì Vân vừa rời giường, thấy cô chưa ngủ liền hỏi: “Thanh Hòa, cả đêm qua cháu không ngủ sao?”
Diệp Thanh Hòa vội vàng tắt máy tính, xin xỏ dì Vân: “Dì Vân, dì đừng nói với anh hai nha! Cháu đi ngủ ngay bây giờ đây!”
Dì Vân cười cười: “Cháu còn biết sợ bị anh hai mắng sao? Biết vậy thì sau này đừng làm thế nữa! Không tốt cho sức khoẻ đâu đó!”
“Dạ, chấu biết! Sau này sẽ không thế nữa!” Cô vội nói.
Đột nhiên tiếng nhạc rung trời vang lên. Là từ phòng Tiêu Y Đình. Sáng sớm như vậy, anh muốn cái gì?
Cô không ra ngoài, nằm xuống liền ngủ thiếp đi, hôm nay hình như Quách Cẩm Nhi cũng đến, cô không quan tâm nhiều như vậy, cô mệt quá rồi…….
--- ------ ------ ------ ----
^^^^diennnndan*%(549nnnleeeequu8*^9uuuuyd0nn
Một buổi chiều giờ tan học, một chàng trao trẻ tuổi đứng dưới cầu thang lớp học, trong tay là một bó hồng lớn.
“Tiểu thư Diệp Thanh Hòa.” Nam nhân viên cửa hàng hoa biết cô……..
Thật ra thì tình huống giống như thế này đã diễn ra xuấ một tuần nay, từ đầu tuần đến giờ, ngày nào cũng có một cậu nhân viên đến tặng hoa cho cô.
“Cho tôi sao?” Diệp Thanh Hòa chảy mồ hôi…..
“Vâng! Phiền cô kí nhận.” Cậu nhân viên trao hoa cho cô.
Cô không còn cách nào khác đành phải nhận.
Hoa có thiệp đi kèm, trên đó viết một câu thơ: “Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu miêu mộ mộ*?”
Đề tên: Mục Xuyên…..?!
*Đều là chuyện lâu dài, sao ngại bắt đầu sớm hay muộn?
Trên tấm thiệp có kí dấu của tiệm hoa, đều là chữ máy in.
Cô đang suy nghĩ, đột nhiên giọng nói kì quái của Tiêu Y Đình lại vang lên bên tai: “Khụ…. Khụ… Quả nhiên cách người học văn theo đuổi nữ sinh thật khác người…Nói cả đến chuyện sống chết, chữ nghĩa sẵn có... nói cả chuyện lâu dài! Vì vạt áo người sẵn sàng làm mọi thứ! Chuyện bên nhau đến già khó khăn dường nào! Lòng người như tấm lưới, có muôn vàn mối nối.... Như đôi chim công cùng nhau bay, tâm linh tương thông! Thấu hiểu nhau…. Thật khiến người ta ngưỡng mộ mà……”
Mấy câu anh vừa nói là từ ý thơ Mục Xuyên gửi trên thiệp cho cô cả tuần qua…..
Cô đang cầm hoa nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh lúc này rất buồn cười lại có chút không đứng đắn….
Cô không nói gì, tiện tay để bó hoa vào trong giỏ xe trước mặt, lên xe, đạp từ từ chờ anh. Cái người nào đó, kêu rằng học đã mấy ngày vẫn không biết đi liền trở nên mất tự tin, quyết định……. không học nữa….
Anh nhảy vội lên chỗ ngồi sau, giọng nói kì quái vẫn vang lên: “Hừ, vậy là sao chứ? Nhận được một bó hoa mà thôi đã vứt bỏ anh? Không chờ anh sao?”
Cô không đợi anh sao? Không phải cô đi chậm rì rì sao?
Lười tranh luận với anh, cô dùng sức đạp xe về nhà.
Về đến dưới lầu, anh nhảy vội xuống xe, nhìn cô chằm chằm: “Sao nào? Em tính cầm hoa này lên nữa sao?”
“Không có….. Không định thế….” Cô còn nhớ ngày đầu tiên nhận được hoa, bó hoa bị anh không thương tiếc ném vào thùng rác, nói rằng dì Vân bị dị ứng phấn hoa……
“Biết thế là tốt rồi!” Nói đến đây, anh cầm bó hoa lên, ném thẳng vào thùng rác.
Mặt Tiêu Y Đình không biểu cảm, nhưng là, vừa về nhà liền về phòng, đóng chặt cửa lại, mở nhạc thật lớn, sau đó ở lì trong đó.
Đến giờ ăn cơm cũng chỉ nhanh chóng lấy một bát cơm rồi lại về phòng…….
Anh ngồi trước máy vi tính chờ!
Chờ một tiểu tử thúi login!
^^^^diennnndan*%(549nnnleeeequu8*^9uuuuyd0nn
Cuối cùng, hệ thống cũng kêu một tiếng “Đinh!”: Người bạn tốt A Tổ vừa đăng nhập.
Anh đặt bát cơm xuống, nhanh chóng vào trò chuyện cùng A Tổ: “Tiểu tử thúi ra đây cho ta!”
A Tổ vừa đăng nhập, vẫn còn mơ mơ màng màng: “Chuyện gì vậy Tiêu ca ca?”
“Ngươi đã làm theo mấy cách ta chỉ ngươi hả?!” Anh gõ rất nhanh, nặng nề gõ bàn phím, hoàn toàn không che giấu được sự phẫn nộ của mình.
“Ơ… Đúng… Tặng hoa! Tặng mỗi ngày! Lần nào cũng kèm theo một bài thơ tình! Nhất định có thể làm cô ấy cảm động!” A Tổ đắc ý nhớ lại, hơn nữa còn gửi thêm một câu, “Cảm ơn anh, Tiêu ca ca.”
Còn cảm ơn…. cảm ơn….
Dòng chữ kia trên màn hình như đang nhìn anh cười đầy giễu cợt……
Anh muốn đập bể màn hình máy tính!
“Ngươi tặng?” Anh nén lửa giận hỏi lại.
“Đúng… được một tuần rồi….” A Tổ còn gửi kèm theo một loạt mặt vui vẻ….
Chỗ icon kia như muốn chọc tức anh đến tận cùng mà!
Anh điên cuồng gõ bàn phím, Diệp Thanh Hòa ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng gõ phím, cảm thấy có chút kinh ngạc, rốt cuộc là chuyện gì khiến anh kích động như thế? Có khi bàn phím bị anh làm hư mất…….
“Còn kèm thiệp viết thư tình?!!!!” Anh gửi đi một loạt dấu chấm than.
“Đúng! Có thơ tình… đều là thơ cổ nha! Tiêu ca ca, thấy em lợi hại không?” A Tổ đắc ý, còn gửi kèm icon lắc lắc mông.
Thật sự Tiêu Y Đình rất muốn lôi cổ tên kia ra từ màn hình oánh cho một trận!
“Ngươi cho ta coi mấy bài thơ ngươi đã gửi đi!” Anh nhịn, nhịn, nhịn….
“…..” A Tổ vui vẻ gửi lại mấy bài thơ, nhưng có vẻ còn không nhớ hết, vừa lật sách vừa gõ, lúc sau cười nói với Tiêu Y Đình: “Tiêu ca ca, anh thấy em áp dụng mấy cách anh chỉ tốt không? Em nhớ kĩ rồi, sau này em lớn lên nhất định sẽ dùng chúng để theo đuổi bạn gái!”
Được! Tốt! Anh rất muốn đánh người!
Cuối cùng cũng có thể xác định được tiểu tử này là ai…..
Anh lạnh lùng cười: “A Tổ…..”
“Dạ! Tiêu ca ca!” A Tổ vui vẻ trả lời.
“Tới chỗ của ta đi!” Anh gửi toạ độ cho A Tổ.
A Tổ hí hứng đi lại, luẩn quẩn quanh chân anh: “Tiêu ca ca, có nhiệm vụ gì sao?”
Nhiệm vụ? Chờ mà coi!
^^^^diennnndan*%(549nnnleeeequu8*^9uuuuyd0nn
Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm tên tiểu tử trên màn hình, dồn hết mọi lực, bắt đầu xông lên giết chết tên kia!
A Tổ nằm bệt dưới đất, khóc lóc hỏi anh: “Tiêu ca ca, sao anh lại đánh em?”
Đánh! Đánh! Phải đánh chết ngươi!
“Trở về thành ngay lập tức cho ta!” Anh tức giận nói.
A Tổ nằm nguyên tại chỗ không đứng lên: “Không về! Không về! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Nhóc đâu có ngu! Trở về chắc chắn không toàn mạng….
“Được rồi! Có bản lãnh thì ngươi đừng bao giờ đứng lên nữa!” Anh tìm một Hoa trong danh sách bạn bè, nói với Hoa đó: “Cứu sống tên này!”
Hoa kia làm theo, A Tổ vừa đứng dậy được một nửa liền bị anh đánh cho nằm vật trở lại…..
“Sống lại!” Anh nói.
Mặc dù Hoa kia không hiểu gì nhưng vẫn làm theo lời anh nói….
Anh lại đánh……
Đánh lui đánh tới hơn mười lần, A Tổ nằm khóc oa oa: “Anh khi dễ em! Khi dễ em! Anh khi dễ trẻ nhỏ……”
“Cảm ơn.” Anh nói với Hoa kia.
A Tổ vẫn còn nằm trên mặt đất khóc lóc: “Anh là người xấu.. người xấu…. tôi không bao giờ gọi anh là ca ca nữa…. Nhất Nhất tỷ tỷ… em muốn cáo tội…. hu hu…”
Không nhắc đến Nhất Nhất thì thôi, nhắc đến lại khiến anh thêm tức giận: “Tiểu tử thúi! Ngươi lại thèm đòn có phải không?”
“Thì sao? Thì sao chứ? Tôikhông phá huỷ linh vật của anh, không làm gì tổn hại đến vợ anh, sao anh lại đối xử với tôi như thế?” A Tổ khóc không ngừng….
Nhìn thấy chữ ‘vợ’ kia Tiêu Y Đình càng thêm tức giận: “Ngươi còn dám động vào vợ của ta! Ngươi muốn chết!”
“…” A Tổ ngẩn người, lúc này mới tỉnh ra một chút: “Mà vợ anh là ai? Anh làm gì có vợ!”
“Ai nói ta không có vợ? Ta cảnh cáo ngươi! Lập tức dừng việc tặng hoa! Không cho phép viết thơ tình! Nếu không mạng ngươi sẽ không còn!” Anh tức giận gõ mạnh bàn phím.
A Tổ vẫn mơ hồ: “Tôi tặng hoa hay thơ thì mắc mớ gì đến anh?”
“Ngươi….” Cơn tức của Tiêu Y Đình xông thẳng lên ngực, anh cắn chặt răng trả lời, “Diệp Thanh Hòa! Ngươi tặng hoa cho Diệp Thanh Hòa?!! Cô ấy chính là vợ của ta!”
A Tổ liên tiếp gửi đến icon kinh ngạc, rồi sau đó điên cuồng cười: “Tiêu ca ca, anh đừng đùa chứ! Cô của tôi sao có thể là vợ anh? Cô ấy còn là học sinh nha!”
“Phải! Ta nói phải là phải! Hôm qua ta đã cầu hôn cô ấy rồi!” Đầu óc anh hoàn toàn bị cơn giận dữ chiếm trọn, lý trí không còn tỉnh táo…
A Tổ càng thêm sửng sốt: “Không thể nào nha? Anh là ai? Tối hôm qua cha tôi còn nói chuyện điện thoại với cô đây! Cô ấy không hề nhắc đến anh!”
“….” Vui quá! Ban ngày thì tặng hoa viết thơ! Ban đêm lại gọi điện thoại tâm sự! Anh cả giận nói: “Ta là ai ngươi quản được sao? Quan trọng là ta đã cầu hôn rồi! Ở trong trò chơi đó! Ngươi biết Nhất Nhất Phong Hà là ai không? Chính là Diệp Thanh Hòa đó!”
Sự thật này khiến A Tổ không khỏi chấn động, hồi lâu nhóc mới tiêu hoá hết, sau đó lại chuyển thành vui vẻ, giống như được hồi sinh sức sức mạnh, vèo một cái liền trở về thành, nhưng vẫn không quên quay lại cười với Tiêu Y Đình một tiếng: “Ra là vậy! Vậy quá tốt rồi! Khó trách Nhất Nhất tỷ tỷ đối xử tốt với ta như thế, thì ra chị ấy chính là cô! Còn gọi là gì thì đó là chuyện của người lớn bàn đi…. Tôi chỉ biết, chị ấy sẽ thành ‘mẹ’ tôi…”
Tiếng cười ngông cuồng kia như kích thích sự tức giận của Tiêu Y Đình, anh giận dữ nhắn trả: “Tiểu tử thúi! Ngươi muốn chết sao? Quay lại cho ta! Đã nói cô ấy là vợ ta rồi đó!”
A Tổ gửi lại icon lè lưỡi, tiếp tục trêu ngươi: “Không quay là không quay! Có bản lĩnh thì tới đây đi! Nhất Nhất tỷ tỷ có đồng ý lời cầu hôn của anh sao? Nhìn nhẫn của anh thì rõ, chưa đúng không? Ha ha ha…. Mà có đồng ý thì sao chứ? Chỉ là trong trò chơi! Sao giống như vợ chồng ngoài đời được? Anh ngây thơ quá đi, Tiêu ca ca……”
“….” Đây là liều mạng làm tức chết người sao? Một đứa học sinh tiểu học lại cười nhạo sinh viên đại học như anh là ngây thơ? “Ngươi cứ chờ đó! Đừng để ông đây bắt được ngươi!”
“Tới đi! Tiêu ca ca, anh tới đi! Tôi đang ở 54,126 thành Lạc Dương. Có bản lĩnh thì tới giết tôi đi!” A Tổ tiếp tục lè lưỡi chớp chớp mắt trêu Tiêu Y Đình.
Anh đấm mạnh bàn, tên tiểu tử láo xược! Dám chốn ở chỗ không thể giao đấu!
“Tiểu tử thúi! Ngươi cứ trốn đi! Có bản lĩnh thì đừng bao giờ ra khỏi thành!” Anh giận dữ nói.
“Sẽ không ra không ra! Anh tới bắt tôi đi!” A Tổ vui vẻ nói, không che giấu được sự đắc ý, cuối cùng còn ra chiêu cuối: “Tiêu ca ca, cô Thanh Hòa sắp tới nhà tôi ăn cơm đó! Anh có muốn đi cùng không? Đúng rồi, ngày mai tôi vẫn tặng hoa nữa đó! Nhớ giữ hộ cô ấy nha!”
“…” Anh bùng nổ tức giận! Trực tiếp nhấn nút tắt máy tính! Vò đầu! Đi ngủ!
Dì Vân vào phòng thu chén dùng rồi, nhìn thấy anh như thế nhịn không được gọi anh: “Y Đình! Cháu đi ngủ mà không cởi giầy hay thay quần áo sao?”
Không để ý! Không để ý! Không bao giờ để ý! Anh co chân vào chăn, còn cố tình di qua di lại làm bẩn chăn.
Dì Vân làm việc ở nhà họ Tiêu đã nhiều năm, không xa lạ gì với tính cách của anh, biết anh đang tức tối chuyện gì đó, không nói gì thêm liền ra ngoài.
^^^^diennnndan*%(549nnnleeeequu8*^9uuuuyd0nn
Đến tận sáng hôm sau dì Vân mới nhỏ giọng nói với Diệp Thanh Hòa: “Đứa nhỏ này là nhỏ nhất trong nhà, từ nhỏ đã được phu nhân chiều chuộng, bây giờ vẫn chưa hết cái tính trẻ con…”
Diệp Thanh Hòa cau chặt mày, cô đã lĩnh hội đủ cái tính tình thiếu gia của anh, không xa lạ gì, nghe xong lời này liền đi đến phòng anh, gõ cửa, không có phản ứng, xoay nắm cửa, không bị khoá trong, cô trực tiếp đi vào.
Tiêu Y Đình đang nằm chềnh ềnh trên giường, quần áo chưa thay, giầy chưa cởi, trên chăn còn có không ít vết bẩn…..
Cô không suy nghĩ nhiều, theo thói quen đi đến bên giườn anh, trực tiếp kéo chăn lên gọi anh: “Anh hai! Dậy đi! Giống như con nít vậy! Ngay cả con nít cũng không bằng đó! Làm gì có đứa con nít nào mang giầy đi ngủ? Dì Vân sẽ rất mệt để giặt chăn đó…”
Lời còn chưa nói hết, cổ tay cô liền bị túm lấy, sau đó cả người bị một lực kéo mạnh, cô ngã lên giường.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, môi liền bị một vật mềm mềm lành lạnh chặn lại…….
Hơ thở của đàn ông vào buổi sáng, đầu cô ngơ ngẩn, ong ong…..
Hồi lâu sau cô mới bừng tỉnh, dùng sức đẩy anh ra, muốn mở miệng gọi: “Anh…”
Chữ ‘hai’ còn chưa kịp nói, cái gì cũng không thể nói thêm được nữa, có gì đó đi vào trong……
Cô quýnh lên, dùng sức cắn anh một cái, anh mới buông ra.
Cô đẩy anh ra, đứng lên, sắc mặt hửng đỏ, vừa xấu hổ vừa giận nói: “Anh hai! Anh vừa làm gì vậy?”
Tiêu Y Đình mở mắt, còn đầy vẻ buồn ngủ, giống như chỉ vừa tỉnh ngủ, liếc cô một cái: “Là em….. sao em lại ở đây….. nằm mơ sao… là sao….”
Cô nén giận, cầm gối đánh vào mặt anh: “Anh đứng lên cho em! Em thay ga giường cho anh!”