Hai người cùng nhau trở về.
Chỉ là, một đường trở về so với lúc đến hoàn toàn khác nhau, cô như biến thành người khác, tâm sự nặng nề, đối với anh càng thêm hờ hững, chốc lát sau, nhớ tới cái gì, lại xin lỗi anh......
Anh không hiểu, rồi lại không muốn miễn cưỡng cô, chỉ luôn cẩn thận bảo vệ ở bên cạnh cô.
Khi về đến nhà, vừa đúng gặp phải Trình Oái Vi nấu hộp canh muốn đi ra ngoài, xem ra sắc mặt thật không tốt, chỉ khẽ gật đầu với hai người bọn họ, liền lướt qua nhau.
Khương Vãn Ngư ở phòng khách, Tiêu Y Đình không thấy anh cả, liền hỏi, "Mẹ, anh cả đâu?"
Khương Vãn Ngư buông tiếng thở dài, "Ngã bệnh nhập viện rồi! Hai ngày nay tâm tình của Vi Vi không được tốt, cả ngày anh cả con phải theo bên cạnh, làm cho anh cả con mệt mỏi đến bệnh."
Nói xong, lại nhìn Diệp Thanh Hòa một cái.
Diệp Thanh Hòa cũng không thấy quở trách từ ánh mắt của Khương Vãn Ngư, chỉ là, chuyện này ít hay nhiều gì cũng có liên quan đến cô, cô không khỏi thấp đầu.
Tiêu Y Đình cố gắng khuyên cô, liền theo bản năng nắm tay của cô, nói: " Tống Thành Huy gặp chuyện như vậy cũng chẳng trách được ai, là ông ta phạm pháp, gieo gió gặt bão."
Khương Vãn Ngư liền không vui, trợn mắt nhìn con trai một cái, "Các con học pháp luật dĩ nhiên nói như vậy, nhưng đứng ở góc độ người thân, trụ cột nhà họ Tống đã bị ngã. Ba mẹ Vi Vi ly hôn nhau từ rất sớm, người phụ nữ vốn là một bà chủ, lại phải sống dành dụm dựa vào tiền ly hôn, người vừa lại yếu ớt, tất cả đều là Tống Thành Huy giúp đỡ, Tống Thành Huy cũng rất yêu thương Vi Vi, mặc dù những năm gần đây đều ở Vân Nam, nhưng khi con bé còn nhỏ, người cậu Tống Thành Huy cũng kiêm luôn chức cha, cho nên, xảy ra chuyện như vậy, con bé cần có thời gian tiêu hóa, dù sao cũng là người thân nhất, một người ngã, thì cái nhà này cũng giải tán, trong lòng có thể dễ chịu được sao?"
Lúc bà nói chuyện, Diệp Thanh Hòa vẫn cúi đầu, lúc nghe"Dù sao cũng là người thân nhất, một người ngã, thì cái nhà này cũng giải tán", toàn thân cũng run rẩy.
Anh ngồi bên cạnh cô, cảm thấy rất rõ ràng, hỏi khẽ, "Sao vậy?"
"Không có...... gì......Máy điều hòa có chút lạnh, em lên lầu trước." Nói xong, cô đứng lên liền đi lên lầu.
Khương Vãn Ngư nhìn bóng lưng cô, hơi có vẻ kinh ngạc, thầm nói, "Đây là thế nào? Không lễ phép như vậy?"
"Mẹ! Thanh Hòa cũng bị cảm, hai ngày nay lại nghĩ tới cha mẹ, tâm tình có chút sa sút, mẹ cũng đừng trách cô ấy!" Tiêu Y Đình cũng đứng dậy đuổi theo.
Một mình Khương Vãn Ngư ngồi ở trong phòng khách, bị con trai trách móc đến sững sờ, một hồi lâu mới nổi giận đùng đùng, "Cưới vợ liền quên mẹ! Cái này gọi là chuyện gì!"
Nghĩ tới mùa này có dịch cảm, trong nhà nhiều hơn hai bệnh nhân, phải để dì Vân nấu một chút trà cảm mạo, lại đi phòng bếp.
Tiêu Y Đình vốn định qua ngày hôm sau thì đi làm, cũng nói với Diệp Thanh Hòa anh phải đi công tác, nhưng lại thấy dáng vẻ lúc này của cô, cũng đành hoãn lại.
Theo đuôi cô vào phòng, phát hiện cô lại co rúc ở trong ghế, ngồi ở phía trước cửa sổ ngẩn người.
Anh đi tới, cúi người, muốn sờ cái trán của cô, cô chợt giật mình, khi anh đến gần lại đột nhiên tránh ra, giống như tránh né ôn dịch.
Anh không giải thích được, quyết tâm nắm bả vai cô, buộc cô đối diện với mình, "Rốt cuộc em sao vậy? Đột nhiên liền chán ghét anh hay là thế nào?"
Cô nhìn chằm chằm vào anh, hốc mắt chợt đỏ, quay mặt sang một bên, gượng chống không cho nước mắt chảy xuống, "Không có......"
"Còn nói không có? Cả ngày hôm nay em đối với anh đều là không lạnh không nhạt, anh nói rồi, có tâm sự gì cứ phát tiết lên người anh anh rất vui mừng, em như vậy anh cũng rất sốt ruột, em có thể nói cho anh biết là vì cái gì không?"
Ánh mắt của cô, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, nhìn những cây hoa quế, còn chưa tới mùa hoa nở.
Chín năm hoa nở, hàng năm giống nhau, hàng năm bất đồng, nhưng, nhiều loại hoa có lúc lại khô kiệt, là năm nay hay là hơi tàn mấy năm sau?
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, "Với anh không có quan hệ, là tự em."
"Tự em thế nào? Dù sao cũng để cho anh biết có chuyện gì chứ?" Tính tình anh vốn liều lĩnh nóng nảy, nếu là ngày trước, đã xù lông giơ chânkhông nhịn được, mấy năm này rèn luyện, cộng thêm đối với cô một ngày so với một ngày lại càng thương yêu, giờ phút này đã vô cùng dịu dàng.
Cô nhắm mắt lại, mặt dính vào trên đầu gối của mình, từ từ thở dài một cái, "Em muốn ở một mình, để cho em yên tĩnh một chút."
Anh bất lực buông cô ra, đứng ở đối diện nhìn cô thật lâu.
Bộ dáng của cô, tựa như một con mèo con bị thương, mà làm người thân cận nhất của cô, anh lại không biết thương thế của cô ở nơi nào, có phải anh quá vô dụng không?
Anh và cô ở bên cạnh nhau chín năm, như hình với bóng, không chỉ một lần ở trên cùng một cái giường ngủ qua, thậm chí chứng kiến thời kỳ trưởng thành khó xử nhất lẫn nhau, anh sờ qua bộ ngực trổ mã không được tốt, gặp qua bộ dạng cô đến kỳ sinh lý, cũng hai ngày này tự tay cởi ra toàn bộ quần áo che đậy của cô, nhưng mà, anh lại không hiểu trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
Người lạ quen thuộc......
Anh chợt nghĩ đến một ca khúc, cái tên bài hát này thật đúng là thật thích hợp.
Chỉ là, có một chút anh vẫn hiểu rõ, bất luận trong lòng cô chứa chuyện cũ bi thương cỡ nào, cũng không bàn về trong nội tâm của cô có một góc nhỏ yếu ớt nào hay không, nhưng cô, cho tới bây giờ đều là kiên định như vậy, ương ngạnh vĩnh viễn không nói bại, thân thể nho nhỏ, năng lượng khổng lồ, dáng vẻ nghễnh đầu, tựa như một Đấu Sĩ, mặc dù bị thương, cũng sẽ giống như mèo, tự mình liếm láp vết thương xong lại tràn đầy dũng khí và sức mạnh......
Cô, không cần anh......
Có chút thương cảm, nhưng vẫn là thối lui ra khỏi phòng, không đóng cửa, dễ dàng cho mình tùy thời có thể thấy cô.
Buổi tối, cô không xuống lầu ăn cơm, ngay cả Tiêu Thành Hưng tới gọi cô, cô cũng chỉ nói không thoải mái, không muốn ăn.
Vì vậy, Tiêu Y Đình mang cơm lên cho cô, lần này, phát hiện cô đang luyện chữ, viết bài 《 Tô Mạc Già 》, không biết bao nhiêu lần......
Cô không ăn cơm chiều.
Sau lại, anh theo thường lệ thoa thuốc cho cô, cũng bị cô cự tuyệt, vẻ mặt như vậy, anh không đành lòng lại bắt cô đi xuống.
Đêm đó, anh cũng không thể thuận lợi ở phòng cô ngủ, hơn nữa, cửa phòng lại bị khép chặt.
Anh nóng nảy lo lắng, một buổi tối giày vò không ngừng, một lát tới cửa phòng cô nghe động tĩnh, một lát về phòng của mình nằm, nằm cũng không ngủ được, lại tới phòng cô nghe.
Sáng sớm hôm sau, cô mở cửa, anh đang tựa vào cánh cửa, thiếu chút nữa thì ngã vào.
Cô đeo túi, một bộ dáng phải ra cửa.
"Em đi đâu vậy?" Anh đứng vững vàng, hỏi. Một lòng suy nghĩ.
"Sắp bảo vệ luận văn rồi, mấy ngày này em muốn đến trường học ở, chuẩn bị cẩn thận." Sau một đêm, cô lại một lần nữa biến trở về dáng vẻ tỉnh táo ấy, không nhìn ra hôm qua xảy ra chuyện gì.
"Anh đưa em đi, ở chỗ cũ của chúng ta?" Sao anh có thể yên tâm để cô ở một mình ở bên ngoài? "Cảm khá hơn chút nào không?"
Cô gật đầu một cái, "Ngủ một giấc không sao, không phải anh còn có chuyện quan trọng sao? Hay là đi công tác đi, không cần theo em."
"Anh có thể không đi......"
"Không, anh đi đi, em cũng không muốn ở bên ngoài trường, tra tài liệu cũng rất khó." Cô nhẹ nhàng nhàn nhạt, cự tuyệt anh.
Anh trầm mặc.
Cuối cùng đành cười cười, "Được, vậy anh tiễn em đi."
"Không cần, anh đi làm việc của mình đi, văn phòng luật gần đây rất bận, em hiểu." Nói xong, cô liền vượt qua anh, đi xuống dưới lầu.
Anh ngưng mắt nhìn bóng dáng đơn bạc của cô biến mất ở cửa cầu thang, chợt có một loại cảm giác bị vứt bỏ......
Diệp Thanh Hòa trở lại ký túc xá của trường, đổi về thẻ điện thoại ở Bắc Kinh, liên lạc Mục Xuyên, chuyên tâm chuẩn bị bảo vệ luận án tốt nghiệp.
Trong lúc đó, nhận được hai cuộc điện thoại, một là từ nhà họ Giang, nói là Giang Chi Vĩnh muốn kết hôn, mời cô đi tham gia hôn lễ; một người khác, là Tô Chỉ San, cô ấy và Vương Triết rốt cuộc chia tay......
Kết cục của Tô Tô, để cho cô cúp điện thoại thật lâu cũng không thể bình tĩnh trở lại, cuối cùng không có một đôi có thể đi tới cuối đường sao? Đã từng nói, vĩnh viễn ở chung một chỗ, rốt cuộc là thời niên thiếungây thơ nói bừa thôi......
Cô hẹn Vương Triết gặp mặt, nhưng mà, Vương Triết cũng đang ở vùng khác, trong điện thoại, cô chửi rủa Vương Triết một trận, lời thề là đây? Không phải đồng ý với cô phải chăm sóc Tô Tô thật tốt sao?
Ở bên đầu điện thoại kia Vương Triết đau xót cũng không thua kém Tô Tô, "Thanh Hòa, tôi biết tôi đáng bị cậu mắng, là tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy."
Vương Triết của hôm nay, đã sớm không còn là ông chủ của một cửa hàng nhỏ gần trường học, công ty thuận buồm xuôi gió, phát triển máy tính như hôm nay, tài sản đã không phải cô có thể lường được rồi......
"Tại sao? Làm sao lại đi tới bước này? Cậu phụ bạc cô ấy?" Nghe nhiều chuyện nghèo gần nhau phú rời bỏ,mà chính là trong chuyện xưa, phần lớn là đàn ông đắc chí mà trái ôm phải ấp, Vương Triết đúng là như vậy sao? Tô Tô cũng không có nói với cô rõ ràng......
Vương Triết trầm mặc một hồi, mới nói, "Thanh Hòa, tôi cũng không biết chúng tôi làm sao lại đi tới bước này, tôi chưa bao giờ từng nghĩ cùng cô ấy tách ra, thật, dù là hiện tại, tôi cũng không nghĩ vậy, nhưng...... Cứ như vậy mà chia tay......"
"Nếu như vậy, Không có cách nào thay đổi sao? Cậu có lỗi với cô ấy hay không?"Cô nghe Vương Triết bất đắc dĩ mà thê lương, trong lòng cũng vô cùng không dễ chịu, cô rõ mồn một trước mắt, vẫn là Tô Tô rất yêu cậu ta, bất chấp tất cả.
Vương Triết cười khổ, "Phải không, xem như thế đi......"
Cái gì gọi là xem như thế? Đây là khái niệm mơ hồ gì?
Có âm thanh từ bên Vương Triết,chắc chắn có người nói chuyện cùng anh rồi, anh liền nói, "Thanh Hòa, có người đến tìm tôi, không thể nói tiếp được, trở lại tôi lại tìm cậu, tìm cậu giáo huấn tôi."
Trong đời, có thể có mấy người người cầu xin bị mắng? Diệp Thanh Hòa cầm điện thoại di động, đối với phần tình cảm này của Vương Triết và Tô Tô, ngược lại đau lòng nhiều hơn nổi giận......
Để điện thoại xuống, cô lập tức đi đến chỗ hẹn với Tô Tô.
So sánh với lần trước gặp mặt, Tô Tô tinh anh rất nhiều, cởi ra bộ dạng thiếu nữ, đổi lại mặc đồ chức nghiệp, tóc cũng không chút rối loạn, ngược lại chính cô, vẫn dừng lại ở giai đoạn học sinh, quần áo tùy ý.
"Thanh Hòa, vậy thì cậu tốt nhất, nhiều năm như vậy còn duy trì diện mạo không thay đổi, chúng tớ......" Cô cười khổ, khuấy đều một cái cà phê, "Chúng tớ cũng đã đi quá xa......"
Diệp Thanh Hòa nghĩ đến hiện tại, vẫn không rõ giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, là sai lầm của người nào dẫn đến chia tay, hai người nói chuyện cũng hàm hàm hồ hồ, hẹn cô ra ngoài cũng hình như không phải là vì giải quyết vấn đề......
"Ah, Thanh Hòa, cậu kết hôn?" Cô còn chưa nói với Tô Tô và Vương Triết, Tô Tô cũng đã phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô.
Cô theo bản năng giấu ngón tay đi, "Không có...... Chỉ là quà sinh nhật...... Tớ thích liền đeo thôi...... Cậu gặp qua kết hôn mà đeo nhẫn Hồng Bảo Thạch sao?"
"Cũng đúng......" Tô Tô tin lời của cô..., buông tiếng thở dài, "Thanh Hòa, cậu có bạn trai chưa? Cậu cũng không nhỏ, đừng đọc sách đến ngu người! Không phải muốn thành nhà bác học chứ?"
Diệp Thanh Hòa khẽ mỉm cười, con đường phía trước như thế nào, lần đầu tiên cô cũng mê mang......
"Đừng nói tớ, gần đây cậu có khỏe không?" Không dám trực tiếp hỏi tình cảm của cô và Vương Triết, chỉ bắt đầu đề tài cũ rích.
Tô Chỉ San gọi cô ra ngoài, dĩ nhiên chính là tới nói vấn đề tình cảm, chín năm thâm tình, một buổi sáng chia tay, ai cũng không rõ làm sao dễ dàng thả xuống được......
Tô Chỉ San hồng vành mắt, "Thanh Hòa, cậu còn nhớban đầu cậu nói gì với tớ không? Hiện tại tớ mới chính thức hiểu ý nghĩa của lời nói đó, tớ và Vương Triết yêu quá sớm, cũng quá dễ dàng giao phó lẫn nhau, tình yêu như vậy, giống như một thân cây, đâm chồi, nở hoa kết trái, chỉ có đã trải qua thời kỳ trưởng thành quả mới chín muồi, mới có thể cảm nhận được vị ngọt của nó, chúng tớlỗ mãng liều lĩnh cùng nhau đi tới, cùng nhau lớn lên, mới phát hiện thì ra đối phương không phải là người mình biết......"
"Tô Tô...... Mỗi người có ở đây không cùng giai đoạn biểu hiện và mục tiêu theo đuổi đều không giống nhau, như vậy cách sống cũng khác nhau, mấu chốt nhất, là quý trọng đối phương, là có thể cùng đi tiếp......" Cô cảm thấy, hai người này giống như đều vẫn yêu đối phương, nhưng tại sao muốn chia tay?
Tô Chỉ San lắc đầu một cái, "Thanh Hòa, cậu đừng khuyên tớ, tớ biết rõ ý của cậu, một đoạn tình cảm như vậy kết thúc, tớ so với ai khác càng đau hơn, nhưng chính tớ muốn thử ra đi, tớ hẹn cậu, cũng chỉ là muốn cậu ở bên cạnh tớ, giống như trước vậy, không phải muốn cậu khuyên tớ, chuyện tình cảm, lạnh ấm chỉ có tự mình biết, cho nên, Thanh Hòa, hôm nay cậu có thể mang thời gian quý báu của cậu cho tớ được không? Anh hai cậu sẽ không lại theo đuôi đến đây chứ?"
Cô liền giật mình, cười lắc đầu, "Không biết......"
Ngày ấy, cô và Tô Chỉ San đi dạo phố ăn cơm, giống như ngày trước, Tô Tô cùng Vương Triết gây gổ, cũng lôi kéo cô như vậy đi phát tiết......
Tô Chỉ San là con gái bảo bối ở trong nhà, vừa có không hài lòng sẽ dùng cách mua đồ để hóa giải bi phẫn, có điều kiện, chưa chắc đã không phải là một phương thức phát tiết tốt, thường thường ví tiền cũng vô ích, tức cũng liền tiêu mất......
Nhưng mà, lần này, Tô Chỉ San ào ào ra ngoài quét thẻ, cũng không có quét được bi thương trong mắt.
Chia tay lúc trưởng thành so với gây gổ thời niên thiếu, là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau......
Mặc dù như thế, vào buổi tối chia ra thì Tô Tô nói cảm ơn cô, chỉ vì những năm này toàn tâm toàn ý là sống vì Vương Triết, vẫn còn có Diệp Thanh Hòa là người bạn duy nhất......
Hôn lễ của Giang Chi Vĩnh, tất nhiên cô sẽ tham gia.
Đêm đó, cô thu thập sơ một chút, ăn mặc cho ra dáng vẻ tham dự lễ, đây cũng là tôn trọng đối với chủ nhà.
Kết quả mới ra trường, đã nhìn thấy Tiêu Y Đìnhlái xe đi qua, nhìn thấy cô, liền dừng sát ở ven đường, đợi cô.
Cô đứng tại chỗ nhìn thật lâu, cũng không có lên xe, cuối cùng, anh xuống xe, đi tới đón cô.
Cô liền cúi đầu xuống, nhìn mình mặc nửa mủi chân mang giày cao gót.
"Rất đẹp." Anh khen cô, cúi đầu muốn hôn gò má của cô.
Cô trốn ra lần nữa, còn có chút hoảng hốt.
Anh hít một hơi thật sâu, "Anh rất đáng ghét sao?"
"Không phải...... Đây là đang bên ngoài......" Cô thừa nhận, đây là cô lấy cớ, nhưng mà, cô nên nói như thế nào? Ngón tay cái nhẹ nhàng đi sờ chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch, tâm, lại đột nhiên đau một cái.
"Được rồi! Lên xe đi, anh đưa em đi." Anh nói. Muốn đi dắt tay của cô, nhìn cô vừa nói chuyện lại lui một bước, cùng mình vẫn duy trì một khoảng cách, tay này cũng không còn dám vươn đi ra. Đã bị một lần đả kích, không phải sao? Mấy ngày không thấy, cô không có tìm anh, vậy cũng càng không nghĩ tới sẽ nói gì với anh, anh nghĩ giả bộ tất cả đều chưa từng xảy ra, nhẹ nhõm sung sướng đến làm hòa, cô lại trốn tránh......
Cô có biết hay không, thật ra thì mấy ngày nay anh căn bản cũng không có đi công tác, tất cả thời gian đều đi theo cô. Cô như vậy, để cho anh không thể tưởng tượng nổi, cũng lo lắng lo âu, rất muốn hiểu rõ, rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì. Nhưng đi theo cô chừng mấy ngày, cô trừ đi thư viện cùng với đi ra ngoài một lần gặp Tô Chỉ San, cái gì cũng không làm......
Cô nhìn xe của anh, vén tóc rơi xuống, chần chờ, "Emmuốn đi nhà họ Giang tham gia hôn lễ......"
"Anh biết! Anh cũng vậy! Lên xe đi!" Anh nói.