Dì Vân đã về quê ăn Tết. Khương Vãn Ngư để lại cho Tiêu Thành Hưng một lời nhắn nói đồ ăn đã chuẩn bị xong, mình đi lễ Phật, sau đó tự lái xe đến bệnh viện.
Ngoài trời rất lạnh nên Khương Vãn Ngư mang theo mũ, bà kéo vành mũ thấp, khăn quàng cổ che hơn nửa khuôn mặt, dáng đi có chút vội vã.
Dù bà đã chọn một bệnh viện không có người quen nhưng vẫn phòng chuyện ngoài ý muốn.
Bà đi tới phòng bệnh của Diệp Thanh Hòa, gõ cửa. Người bảo mẫu xác nhận người gõ cửa là Khương Vãn Ngư mới dám mở cửa.
Trong phòng, Diệp Thanh Hòa đang nằm trên giường, biết Khương Vãn Ngư đến cô chậm rãi mở mắt nhưng không nói gì.
Khương Vãn Ngư thấy cô đã khoẻ lên nhiều nên rất vui vẻ, đi tới cạnh giường: “Thanh Hòa! Về Bắc Kinh đúng là một lựa chọn tốt! Chỉ hai tháng mà con đã khoẻ lên nhiều như vậy! Nói mẹ nghe con muốn ăn gì? À đây, mẹ có mang bánh chẻo từ nhà đến cho con!”
Diệp Thanh Hòa nhìn Khương Vãn Ngư, khoé môi khẽ nâng, giống như muốn cười với bà, “Cảm… cảm….”
Tuy cô không nói được hết câu nhưng cũng đủ khiến Khương Vãn Ngư thoả mãn, bà nắm tay cô: “Không cần cảm ơn! Con khoẻ mạnh như vậy là điều mẹ vui nhất! Bây giờ con nhìn rõ mẹ chứ?”
Diệp Thanh Hòa mỉm cười khẽ gật đầu.
“Thời gian này cô ấy khá lên rất nhiều, mỗi bữa cũng ăn nhiều hơn một ít thưa tiểu thư.” Người bảo mẫu vừa lấy bánh chẻo ra vừa báo cáo lại với Khương Vãn Ngư.
“Vậy là tốt rồi! Thanh Hòa, mẹ xin lỗi, hôm qua là buổi tất niên nên mẹ không đến cùng con được, nhưng mẹ vẫn để phần cho con, sáng nay mẹ đã dậy sớm nấu rồi mang ngay đến cho con, chúng ta cùng ăn năm mới thôi!” Khương Vãn Ngư vui vẻ dựng bàn ăn lên cho cô, sau đó quay sáng nói với hai người còn lại, “Hai người cùng ăn đi, thời gian qua hai người vất vả nhiều rồi.”
Người bảo mẫu lớn tuổi là người bảo thủ, kiên quyết không định ngồi cùng bàn ăn với ‘chủ’, bà chỉ giúp sắp thức ăn ra, đứng một bên mỉm cười hài lòng. Từ nhỏ bà đã rất thích nhìn tiểu thư vui vẻ, tiểu thư đã lấy chồng hơn ba mươi năm, và cũng lâu lắm rồi bà mới thấy tiểu thư vui vẻ như vậy…..
Khương Vãn Ngư lấy cốc ra, rót nước ép sau đó hào hứng nói: “Không thể uống rượu nhưng không được ảnh hưởng tới không khí năm mới, nước ép này tôi mới ép sáng nay, mọi người cùng uống nào!”
Khương Vãn Ngư tự tay rót nước ép, đưa đến cho Diệp Thanh Hòa.
Diệp Thanh Hòa đưa tay ra nhận lấy, Khương Vãn Ngư thấy vậy càng ngạc nhiên: “Tay con cử động được rồi sao?”
Diệp Thanh Hòa khẽ mỉm cười, yên lặng nhận lấy ly nước ép.
“Bây giờ cô ấy có thể tự xúc cơm, nhưng chỉ có tay, còn chân thì vẫn…..” Người bảo mẫu dù sao cũng đã chăm sóc Diệp Thanh Hòa lâu như vậy, cô khoẻ lên bà cũng rất vui vẻ.
“Vậy tốt quá rồi!” Khương Vãn Ngư không rõ đã nói câu này bao nhiêu lần, “Thêm một thời gian nữa chắc chắn chân cũng sẽ khỏi!” Đang rất vui vẻ đột nhiên bà trầm xuống, câu nói của anh cả vang bên tai: “Chờ khi con bé khoẻ lại, nhất định sẽ tìm Y Đình trêu chọc!”
Bà không muốn con bé đến tìm Y Đình nhưng vẫn thật lòng muốn nó khoẻ mạnh trở lại, sao lại mẫu thuẫn như vậy chứ?
Nhưng bà nhanh chóng gạt suy nghĩ không hay sang một bên, vui vẻ lấy thêm thịt gà đặt vào bát của cô: “Thanh Hòa, trước giờ mẹ thấy con đều ăn đồ thanh đạm nhưng giờ không được như vậy nữa, bác sĩ nói con phải bồi bổ nhiều hơn, thịt gà này mẹ đã hầm rất kĩ, con ăn nhiều một chút!”
Bà tiếp tục lấy cá, dỡ hết xương mới đưa sang bát của Diệp Thanh Hòa: “Con ăn cá nữa đi, rất tốt cho hồi phục sức đấy!” Bà nói với bảo mẫu, “Từ sau cô làm cơm cho con bé cũng nên chú ý hơn những thứ này, lần tới tôi sẽ mang sách dinh dưỡng đến để cô linh hoạt thay đổi bữa ăn cho Thanh Hòa, con bé sẽ mau khoẻ thôi!”
“Dạ vâng, tiểu thư yên tâm.” Người bảo mẫu nhịn không được nói thêm, “Tiểu thư thiện lương như vậy ông trời chắc chắn sẽ phù hộ tiểu thư.”
Khương Vãn Ngư khẽ liếc Diệp Thanh Hòa, “Cũng không hoàn toàn là vậy, con bé sống cùng tôi tính đến nay cũng hơn 13 năm, trong cuộc sống hàng ngày cũng đôi lần va chạm, nhưng cuộc sống gia đình sao có thể tránh được mấy chuyện đó? Con bé là hiểu chuyện nhưng tính tình tôi thì nóng nảy, nhiều lúc tức giận nói mà không nghĩ, nhưng may mắn con bé không để trong lòng, con giúp tôi làm hoà, nếu không có con bé chỉ sợ với tính của Y Đình, thằng bé chắc chắn đã làm loạn lên với tôi! Nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ qua, lão Tiên từng nói khi đưa con bé về nhà, hi vọng tôi coi con bé như con gái mà chăm sóc, bây giờ tôi nghĩ tôi mới làm tốt chuyện đó….”
Khương Vãn Ngư nói xong quay sang cười hiền hậu với Diệp Thanh Hòa, vuốt tóc cô: “Thanh Hòa, con nói có phải không?”
Diệp Thanh Hòa khẽ cười, có chút cứng ngắc: “Vâng mẹ.”
“Ngoan! Con mau ăn đi!” Khương Vãn Ngư giục cô.
Diệp Thanh Hòa vẫn mỉm cười, sau đó yên lặng ăn, dù khó khăn nhưng vẫn cố nuốt xuống……
Người bảo mẫu nhịn không được lau nước mắt, “Tiểu thư, người khác không hiểu nhưng tôi rất hiểu cô, cô là người lương thiện…..”
Khương Vãn Ngư gần như khóc, “Đối tốt với một người không cần người khác phải rõ, chỉ cần…. không làm lương tâm thất vọng, chỉ cần người đó khoẻ mạnh vui vẻ, cho dù bản thân chịu thiệt thòi cũng không sao, vậy nên Thanh Hòa, mẹ chỉ cần con khoẻ mạnh là được….”
Miếng cá dừng lại trong miệng Diệp Thanh Hòa, cô không nuốt xuống được…..
Cô cố nuốt xuống, lại nhìn tới chỗ đồ ăn còn rất nhiều trong bát, dạ dày có chút khó chịu……
Cô cố mỉm cười “Cảm ơn mẹ.” Tầm mắt trở nên mơ hồ vì nước mắt…..
“Đứa nhỏ này, cảm ơn cái gì mà cảm ơn, đều là người một nhà. Con uống thêm chút canh gà đi.” Khương Vãn Ngư cười dỗ dành cô, “Đứa nhỏ ngoan…”
Diệp Thanh Hòa yên lặng ăn.
Đúng vậy….
Từ trước đến nay cô luôn là một đứa nhỏ ngoan, một đứa nhỏ hiểu chuyện…..
Mặc kệ như thế nào cô vẫn thấy biết ơn bà vì đã không vứt bỏ cô ở chân núi mà đưa cô về đây, dành nhiều tâm tư như vậy chăm sóc cho cô………..
Đột nhiên Khương Vãn Ngư đưa bánh chẻo đến trước mặt cô: “Bánh chẻo này nữa! Không thể không ăn đấy!”
Diệp Thanh Hòa miễn cưỡng cắn một miếng bánh, khó khăn nhai, đột nhiên cô cảm nhận được một thứ khá cứng, dùng lực hơn để cắn mới biết là đậu phộng…….
Cô ngẩn người.
Kí ức nhanh chóng ùa về…..
Cuối năm trước anh từng nói với cô, chờ cô ra ngoài có thể ăn bánh chẻo anh tự làm.
Chỉ có điều cô ra ngoài quá muộn, không kịp ăn bánh chẻo nữa. Khi đó anh buồn bực kể lể, anh đã làm bánh chẻo nhân đậu phộng rất tốt cho sức khoẻ, bánh cho mình cô……..
Anh còn nói, sau này anh sẽ chỉ làm bánh chẻo nhân đậu phộng, bánh chẻo cho một mình cô……..
Vậy mà đã một năm qua đi……..
Người bảo mẫu cũng ăn bánh, không khỏi ngạc nhiên: “Ôi, bánh này ai làm vậy? Bánh nhân đậu phộng là sao đây?”
Khương Vãn Ngư nghe vậy vội nói: “Tôi hôm qua tại nhà ông nội Y Đình bọn trẻ có cùng làm bánh, chắc là do đứa nào nghịch đó!”
“Đúng là trẻ con, bánh chẻo không ngon chút nào cả!” Người bảo mẫu vui vẻ đùa.
Diệp Thanh Hòa không nói, cúi đầu tiếp tục ăn bánh chẻo……
Nhân bánh còn có rau hẹ, rau hẹ cùng đậu phộng, quá kì quái rồi……
Đột nhiên cô lại nhớ về lời anh nói: “Dì Vân nói bánh của anh rất ngon nha! Tuy hơi xấu một chút nhưng em đừng có mà coi thường!....”
Cô nhớ….. nhớ…….
Đúng là không thể coi thường…..
Cô ăn hết tất cả chỗ bánh chẻo Khương Vãn Ngư đưa.
Khương Vãn Ngư nhìn cô ăn ngoan ngoãn rất vui vẻ, “Chậm một chút không ngẹn…”
Bữa cơm này rất ấm áp, ít ra bề ngoài là như vậy…..
Ăn uống xong xuôi hai người bảo mẫu cùng nhau dọn dẹp, Khương Vãn Ngư đỡ Diệp Thanh Hòa nằm xuống. Lúc này điện thoại của bà reo.
Khương Vãn Ngư cười với cô, đi ngoài nghe điện thoại, “Mẹ đi nghe điện thoại, là Y Đình gọi.”
Cả người Diệp Thanh Hòa khẩn trương………
Khương Vãn Ngư đi đến cạnh cửa sổ nghe điện thoại, “Y Đình, mẹ nghe con… Ừ, mẹ đang vào chùa…. Được rồi, không phải mẹ đi để cầu phúc cho hai cha con sao? Mẹ chỉ mong người trong nhà được hạnh phúc… Không cần, không cần đến đón mẹ, con và Thiển Thiển cứ đi chơi đi, mẹ tự lái xe được… Hừ, mẹ cầu cho hai đứa chứ cho ai? Mà con đừng quên mua quà cho con bé… mẹ biết con không quên nhưng vẫn phải nhắc, không được qua loa đâu đấy! Đừng làm mẹ con thất vọng! …. Mẹ chỉ muốn con vui vẻ hạnh phúc… được… được…”
Khương Vãn Ngư tắt máy liền quay lại nhìn Diệp Thanh Hòa. Cô nằm yên bình, hai mắt nhắm nghiền……
Khương Vãn Ngư quay sang nói khẽ với người bảo mẫu: “Con bé dễ ngủ thiếp như vậy sao? Vừa ăn no liền ngủ cũng không được tốt…..”
“Cô ấy hay mệt nên chuyện như vậy không có gì lạ thưa tiểu thư.”
“Được rồi, vậy tôi không ở lại quấy rầy con bé nữa, tôi cũng cần đi chùa cầu phúc nữa. Hai người ở lại chăm sóc con bé cho tốt!” Khương Vãn Ngư nói xong cầm theo đồ đi ra ngoài.
Người bảo mẫu mở cửa cho Khương Vãn Ngư, trước khi Khương Vãn Ngư đi bà hỏi: “Tiểu thư, cậu chủ sắp kết hôn thật sao?”
Khương Vãn Ngư có chút bối rối, trả lời qua loa, “Đúng vậy… sẽ nhanh thôi….” Bà cũng mong như vậy.
“Nhưng…. không phải cậu ấy chưa ly hôn với cô Diệp Thanh Hòa sao? Tuy chưa cử hành hôn lễ nhưng vẫn có giấy chứng nhận kết hôn….” Người bảo mẫu lo lắng, “Nếu muốn ly hôn thì hai người phải gặp mặt mới có thể giải quyết, lúc ấy chỉ sợ……”
Khương Vãn Ngư đóng cửa, kéo người bảo mẫu lại gần hơn: “Tuyệt đối không được để hai đứa nhỏ gặp nhau! Cô phải để mắt tới con bé cẩn thận hơn! Nhất là về sau, khi con bé có thể tự đi lại! Chuyện ly hôn hay không không quan trọng, sau này tôi có cách của tôi! Còn chuyện kết hôn tôi mong thành công càng sớm càng tốt! Tóm lại cô không cần lo lắng quá nhiều, chỉ cần để ý chăm sóc con bé cho tốt là được!”
“Vâng!” Người bảo mẫu cẩn thận ghi nhớ, dù sao bà cũng không muốn cậu chủ phải chăm sóc Diệp Thanh Hòa………
Khương Vãn Ngư nhịn không được thở dài: “Dù sao cũng là làm chuyện có lỗi với con bé…. Chuyện tàn nhẫn ấy….. Hôm nay tôi cũng sẽ cầu phúc cho Thanh Hòa.”
Người bảo mẫu an ủi Khương Vãn Ngư, “Tiểu thư đừng tự trách mình, thực sự tiểu thư đối với cô bé như vậy đã là hết lòng hết dạ, người khác không hiểu chẳng lẽ tôi cũng không? Không nói đến chuyện tiền bạc, chăm sóc cũng rất tốn tâm tư, như vậy có khi còn hơn mẹ đẻ nữa! Cô ấy gặp được người như tiểu như đúng là tích phúc mấy đời mới được!”
Khương Vãn Ngư có chút không vui, “Được rồi không nói chuyện này nữa, cô quay vào được rồi, chăm sóc con bé giúp tôi, coi như giúp tôi chuộc lỗi, nhờ tất cả ở cô.”
“Tiểu thư đừng nói như vậy, cô ấy giống như con gái tiểu thư đương nhiên tôi phải chăm sóc thật tốt.”
“Được rồi, vậy tôi đi trước.” Khương Vãn Ngư kéo lại mũ và khăn sau đó rời đi.
Người bảo mẫu quay vào phòng, thấy Diệp Thanh Hòa quay lưng ra phía ngoài, nghĩ cô đang ngủ say nên không định quấy rẫy.
Bà không biết, gối của cô đã ướt đẫm…..
Khương Vãn Ngư đến chùa Ung Hoà.
Khương Vãn Ngư lễ phép quỳ trước tượng Phật, thành tâm cầu nguyện trong lòng: “Đức Phật chứng giám, đệ tử biết bản thân làm chuyện tạo nghiệp chướng nặng nề, nhưng xin ngài xem xét đến lòng thành tâm của con, xem xét cho người làm mẹ là con, con biết con làm sai nhưng là vì con trai, con cam tâm chịu phạt. Đệ tử hứa sẽ dành cả quãng đời còn lại để bù đắp cho con gái Thanh Hòa. Cần ngài phù hộ cả gia đình con được mạnh khoẻ, vui vẻ. Con không cầu gì hơn….”
“Mẹ.” Đột nhiên có tiếng gọi Khương Vãn Ngư.
Khương Vãn Ngư bị doạ cho ngây người: “Con… sao con lại ở đây?”
“Ở đây….. thực sự linh nghiệm?” Anh hỏi.
Khương Vãn Ngư không hiểu anh hỏi gì, “Con nói cái gì vậy?” Nói xong liền quay lại khấn vái Phật tổ không trách con trẻ không hiểu chuyện.
Tiêu Y Đình thấy mẹ như vậy cũng yên lặng quỳ xuống cạnh bà, hai tay chắp lại trước ngực rất thành tâm………
“Con cầu gì vậy?” Khương Vãn Ngư khẽ hỏi.
Tiêu Y Đình không trả lời, đứng lên đi ra ngoài.
Khương Vãn Ngư không dám ra cùng anh, sợ mình vừa từ bệnh viện về sơ ý để lộ chuyện không hay. Bà quỳ lại, tịnh tâm thêm một lúc mới đứng dậy rời đi……