Ông ta? Là ông ngoại anh….
Anh gật gật đầu: “Anh biết……”
Anh vốn định nói thêm gì đó nhưng Diệp Thanh Hòa lại tiếp tục nói, không cho anh cơ hội.
“Em nhìn ông ta, muốn biết ông ta đưa em đến đây với mục đích gì, mặc dù em đang rất kích động nhưng em không hề bắt chuyện trước.
Anh hai, hai năm trước em bỏ anh ở lại để đi Mỹ là vì trước đó em phát hiện ra người đeo chiếc nhẫn kia chính là ông ta, Tống Thành Uy là người năm đó làm việc bên cạnh ông ta, năm đó khi ở dưới gầm giường em đã nghe được hai người đó nói chuyện, “Đại ca, đi thôi.” Ông ta ho khan, dường như có chút do dự nhưng Tống Thành Uy nói, không còn một ai sống sót nên không còn mối đe doạ nào nữa, khi ấy lũ người đó mới rời đi, em còn nghe loáng thoáng chuyện về ngọc Hoà Điền, chỉ là loáng thoáng… không rõ cho lắm…..
Năm đó ba em bị chết khi mang trên mình nhiều tội danh, buôn lậu, chạy án rồi bị tai nạn xe như sự trừng phạt. Nhưng em tin vào nhân phẩm của ba em, tuyệt đối không có những chuyện đó!
Ba năm trước đây, em đã rất cố gắng thuyết phục bản thân phải sống hoà hợp với người đã giết ba mình. Từ khi mười sáu tuổi, em tồn tại chỉ với một chấp niệm duy nhất, đó là phải tìm ra sự thật, rửa sạch oan khuất cho ba em, báo thù cho ông ấy, nhưng khi biết được người đó chính là ông ngoại anh em lại do dự……” Nói đến đây cô ngừng lại.
Tiêu Y Đình nhìn cô, chậm rãi thay cô nói tiếp, “Khi em biết được người đó là ông ngoại, em cố chấp nhận mọi chuyện. Em từng trải qua cảm giác nhà tan cửa nát, vì thế em không nỡ làm như thế với gia đình anh, không muốn để cho những người yêu thương em phải chịu đau khổ thêm, nhưng em lại tự mình đối mặt với mọi chuyện, dù sao cũng không thể buông tha thù hận, vì vậy em ôm theo tất cả đau khổ và đi Mỹ…..”
“Em……” Cô hốt hoảng thốt lên, không dám nói là không phải như thế, sau đó lại dịu dàng nhìn về phía anh và cười…..
Giọng anh đã khàn đặc, cổ họng chỉ thốt lên được mấy tiếng nhỏ nhặt, “Cô gái ngốc…..”
“Anh hai ngốc…….” Cô cười ôn nhu, ôn nhu gọi anh.
Chỗ nào đó trong lòng anh như có một chiếc lông mềm khẽ khẽ vuốt ve, nhưng lại đai đớn đến tột cùng, anh cúi đầu, ánh mắt lại trở nên mông lung……
“Anh hai, chúng ta lại nói chuyện vụ án đi.” Cô nói.
“Được…” Anh gật đầu, “Em nói tiếp đi.”
“Em không nói gì, ông ta cũng không nói gì, ông ta chỉ đứng đó và em cũng vậy, hai người bọn em cứ đứng như thế. Về sau em lạnh quá chịu không nổi nữa liền mở miệng nói trước: ‘Nếu không có chuyện gì thì xin để tôi đi trước.’ Em vừa định bước đi thì ông ta kêu qua đó. Lúc đó em không biết ông ta có ý gì nhưng luôn có chút sợ hãi, bởi vì lúc này ông ta đang đứng ở lan can tầng thượng, nếu chẳng may có gì không hay xảy ra thì sẽ rất bất lợi cho em, hoặc có thể em sẽ bị xô xuống dưới…….”
Cô nhìn qua Tiêu Y Đình, thấy thần sắc anh không có gì thay đổi mới nói tiếp, “Trong lúc em đang do dự ông ấy đưa tay ra, kêu em qua đó đỡ ông ta xuống. Em có chút kinh ngạc, và khi đó lý trí nói với em không được qua đó, anh hai, em xin lỗi, từ sâu thẳm bên trong em không có cách nào tin được con người ấy. Nhưng ông ta vẫn đưa tay về phía em, lại kêu em qua đỡ ông ta. Em cũng có chút dao động, có thể nói là tình cảm lấn át lý trí, em nghĩ dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi, đứng ở chỗ cao như thế quá lâu chắc chắn sẽ không được khoẻ, nên em mặc kệ tất cả và đi lại phía đó. Anh hai, từ sau khi trở về, em đã không còn quá nhiều oán niệm, không còn quá nhiều oán hận…..
Nhưng em cũng không đến quá sát với ông ta, em sợ mình sẽ bị đẩy xuống dưới. Đến khi em nắm được tay ông ta, muốn đỡ ông ấy xuống nhưng không nghĩ tới ông ta lùi lại, cả người đổ về phía sau, tay cũng tuột ra khỏi tay em…….”
Đây là lần thứ hai cô kể lại chuyện này, hôm qua cô đã kể với cảnh sát nhưng khi nhớ tình hình lúc ấy, tim vẫn không khỏi đập liên hồi, “Lúc ấy em rất sợ hãi, liều mình nhìn xuống, thấy ông ta nằm trên đất, giữa một vũng máu lớn. Phản ứng đầu tiên của em đó là gọi điện thoại cấp cứu, nhưng em không mang theo di động. Ngay sau đó phía sau liền có giọng sợ hãi của một người đàn ông, bảo em ‘Là cô….. cô đẩy người kia xuống…..’ Còn nói ‘Chính mắt tôi đã nhìn thấy….. Tôi sẽ báo cảnh sát….’ Nhìn người đó còn hoảng sợ hơn em rất nhiều, anh ta là người gọi cảnh sát, không phải em.”
Cô vừa nói vừa khẽ cười nhìn anh, “Anh hai, đó là tất cả chuyện tối hôm đó, xem ra mọi chuyện đều gây bất lợi cho em, nhưng em không hề đẩy ông ta xuống nên em không sợ, anh không cần lo cho em, hơn nữa, anh không cần nói em vẫn tin, tin anh sẽ trả lại sự trong sạch cho em.”
Anh ghi chép lại một chút, vô cùng chăm chú, “Được, nếu đã tin tưởng anh hai thì hãy yên tâm, anh sẽ tìm ra sự thật, em ở đây chỉ cần chú ý một chuyện, đó là chăm sóc bản thân thật tốt, không được để bị lạnh, bị đói, biết chưa?” Anh nhìn cô đang điềm đạm cười, ánh mắt thanh tĩnh nhưng vẫn không giấu được sự mất ngủ đêm qua, “Ăn cho ngon, ngủ thật ngon, không cần lo lắng gì cả, chỉ cần lo cho mình thôi.”
Anh chưa thể nói với cô chuyện của bà ngoại.
“Vâng…” Cô cười gật đầu, ánh mắt lại loé lên một tia u buồn, muốn nói lại thôi.
Thế nhưng anh vẫn chưa chịu rời đi, vẫn ngồi lại đó, đối diện cô, không nói gì cả, chỉ nhìn cô, nhìn khuôn mặt, ánh mắt hàng mi, cái mũi và bờ môi nhỏ nhắn, như thế đã đủ để anh an tâm. Chỉ cần cô vẫn còn ở đây, anh nhất định sẽ có đủ sức mạnh dù có khó khăn đến mức nào, anh tin mình có thể vượt qua được tất cả…….
“Anh hai….” Cô gọi anh, giống như còn có chuyện muốn nói…..
“Anh nghe…..” Anh vẫn tham lam nhìn cô, từ khi cô trở về, họ chưa từng xa nhau lâu như thế……
Cô hơi cúi đầu, chần chừ, “Anh còn nhớ mỗi ngày em đều uống thuốc không?”
“….” Nhìn vẻ mặt của cô anh có chút căng thẳng. Hai mươi năm gắn bó như vậy mà bây giờ giữa họ vẫn còn có ngăn trở, có giấu giếm sao? Không hiểu sao ánh mắt kia của cô khiến anh rất sợ hãi, “Em gái…….”
Chẳng lẽ không phải là Vitamin như cô nói?
“Anh hai….” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng và trong như ngọc Bích Hà, nhẹ nhàng di chuyển, cô khẽ cười, mang theo vẻ làm nũng cùng chút đắc ý, “Anh hai, em xin lỗi đã lừa anh, đó không phải là Vitamin, mà là thuốc……”
Mắt thấy đôi lông mày của anh nhíu lại, giọng nói mềm mại của cô lại tiếp tục, “Anh hai….” Cô nhìn anh, đôi mắt đã ngập nước từ bao giờ……
Giây phút ấy không một ai muốn thở tiếp nữa.
“Anh hai…. Em có bệnh….” Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, “Anh hai, anh đừng giận em có được không? Bệnh này cũng không có gì nghiêm trọng, vẫn có thể sinh con cho chúng ta, anh hai, anh sẽ không mắng em đúng không?”
Mắng cô?
Nếu là trước đó chắc chắn bây giờ anh đã tức đến giậm chân, nhưng bây giờ anh có thể mắng cô sao? Làm sao có thể mắng cô được? Trong lòng anh đột nhiên có một cảm xúc mãnh liệt, mẹ của cô, bà ấy chết vì bệnh và đau lòng…….”
Mặc dù anh đã cố nhưng lúc này không thể giả vờ thêm được nữa, tất cả đều là lo lắng và khẩn trương.
Cô cho rằng anh lại tức giận, nhẹ nhàng dỗ, “Anh hai….. không nên tức giận, bệnh của em không có gì nghiêm trọng cả, hơn nữa em còn tích cực uống thuốc như thế, chắc chắn là sẽ ổn thôi….”
Cô càng như vậy anh lại đau lòng hơn nhiều lần, ánh mắt vừa yêu thương vừa như trách cứ, “Lúc này mới chịu nói với anh, còn nói mình không ngốc!”
Cô cười không nói.
“Là bệnh gì? Nói anh nghe!” Anh ôn nhu nói.
Cô như vậy sao anh yêm tâm được. Bệnh? Tuổi trẻ cô còn dài như thế, khuôn mặt xinh đẹp ấy còn chưa được cười đủ, sao có thể có chuyện không hay……..
Cô cười nhẹ, chậm rãi nói ra một cái tên bệnh.
Anh nghe xong nhất thời ngây người…..
Anh ngẩn ngơ nhìn cô, thực sự muốn xông đến gắt gao ôm lấy cô, có phải hay không chỉ cần ôm cô như thế, cô sẽ không bao giờ rời xa anh? Vĩnh viễn không rời bỏ anh?
Anh chưa bao giờ tin vào vận mệnh, nhưng lúc này anh thực sự muốn chấp vấn nó, vì sao lại đối xử với cô gái nhỏ bé này bất công như vậy?!
“Anh hai!” Cô gọi anh.
Anh nhìn cô, đau đớn vô cùng…….
“Anh hai….”
Vẫn không có phản ứng…..
“Anh hai, em đi vào đây…..” Cô xoay người, giả bộ đi vào.
“Không được!” Đột nhiên anh lớn tiếng kêu lên, bổ nhào về phía cô.
Cuộc đời này thứ anh sợ nhất chính là cái xoa lưng của cô, dù là quá khứ hay hiện tại anh đều không chịu đựng được chuyện đó……
Bàn tay giữ lấy cô của anh vì dùng sức mà nổi gân xanh, run rẩy…….
Cô quay đầu lại, cười với anh, “Anh hai ngốc, anh mới là đồ ngốc!”
Được, là anh ngốc, nếu anh ngốc mà đổi được sự bình an của cô thì anh nguyện cả đời này ngốc nghếch……
“Anh hai, em nói rồi, em biết rõ bệnh của mình, từ khi mẹ sinh em ra đã có rồi, trước kia bà ấy đều sống rất tốt, nếu như….. không có chuyện của cha…. bà ấy chắc chắn sẽ sống rất lâu. Nếu anh không tin thì có thể tự mình kiểm tra, thuốc em để bên dưới quần áo trong tủ, anh có thể hỏi bất kì bác sĩ nào. Anh hai ngốc, không cần lo cho em, đừng quên anh còn lời hứa đưa em đi Hương Sơn ngắm mặt trời mọc, không được nuốt lời đâu đó……”
Cô vẫn cười, nhưng cô càng cười càng khiến anh cảm thấy không chân thật, giống như bây giờ cô chỉ đang đứng trong sương khói, mơ hồ không thể nắm rõ…… giống như chuyện đi Hương Sơn là ước nguyện cuối cùng của cô…..
Đột nhiên trong lúc đó anh trở lại là một đứa trẻ cứng đầu, cứ cầm lấy tay cô không chịu buông, giọng nghèn ngào, “Em gái, em phải đồng ý với anh, không được rời xa anh…….”
“Được rồi! Anh hai!” Cô cười trả lời anh, “Em đồng ý, sẽ không rời xa anh. Nhưng bây giờ em cần anh giúp đỡ! Anh giúp em được không?”
Anh nhìn cô thật lâu, cố nén xuống những đau khổ khó chịu trong lồng ngực, “Được…..”
Chỉ có thể nói được một chữ……
“Anh hai, anh là anh hai của em, vĩnh viễn là anh hai, nhỡ rõ hôm nay em gái nói với anh, anh là anh hùng bất bại trong lòng em, anh hai phải chứng minh cho em gái xem, nếu không Tiểu Ô Quy sẽ cười nhạo anh!” Cô vui vẻ trêu anh.
Lúc này anh rất muốn được quay lại quãng thời gian đó, khi anh bị cô chèn ép đến không ngẩng đầu lên được, nhưng vẫn là không thể….
Cuối cùng lại là nước mắt không ngừng……..
Tiêu Y Đình anh chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày một người luôn cao ngạo như anh lại có thể khóc đến không ngừng được……..
Còn cô thì vẫn cứ vui vẻ với chuyện đùa của mình, còn anh thì không sao cười nổi…..
“Anh hai, anh đi được rồi, còn nhiều chuyện cần anh làm.” Cô mỉm cười, khẽ gỡ tay anh ra.
Anh đứng lại nhìn theo bóng cô rời đi, ngã ngồi trên ghế.
Anh đau đớn như tan xương nát thịt…..
Khi mọi chuyện bắt đầu vào mười hai năm trước, cô chính là năng lượng, là động lực phấn đấu của anh, để anh có thể phấn đấu đến tận bây giờ, hiện giờ anh đã trở thành người bất bại rồi sao?
Nhưng cô nói, anh là anh hùng trong lòng cô……
Anh chôn mặt vào hai lòng bàn tay, mười ngón tay vùi sâu vào trong tóc, anh biết, anh phải bình tĩnh, anh là anh hùng của em gái……
Sau khi rời đi, vẻ mặt tươi cười của cô đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mây đen, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, tất cả đều bị nụ cười khẽ trên môi cô che lấp lại.
Con người cần phải sống, chính là hai chữ: Dứt khoát!
Dứt khoát gặp nhau một lần, nói chuyện, nuối tiếc nhau.
Như vậy là đủ rồi………
Trong phòng, một người cảnh sát đi về phía anh, “Luật sư Tiêu?”
Anh ngẩng đầu lên, cảm giác được đau đớn truyền đến từ da đầu, nhắc nhở anh vẫn còn tồn tại…….
Đúng, chỉ cần anh còn, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Anh tự mình chấn chỉnh lại, không cho phép bản thân chậm trễ.
Ngay từ đầu, cuộc đời của mỗi người đều có hạnh phúc cùng đau khổ, theo họ cả quãng đời, và dù có là đau khổ, anh cũng phải đưa cô theo cùng!
“Tôi biết rồi,” Anh đứng dậy, “Tôi đi ngay đây.”
Không sai, anh phải đi ngay! Anh có rất nhiều chuyện phải làm!
Nếu em gái có bệnh càng không được để cô ở lại chỗ này lâu! Anh không thể chậm trễ! Dù là một giây!
Anh thu dọn giấy bút sau đó rời đi.
Trên đường đi trong đầu anh lại vang lên lời ba vừa nói với anh.
Đúng, là một người đàn ông, dù có trải qua bao nhiều đau thương, nông hay sâu thì phải tự mình chữa lấy, tự mình đứng dậy! Anh còn có cô! Anh là người hùng của cô!