Ngày hôm sau cô tự đi tiêm, Tiêu Y Đình không thấy tới.
Chỉ có điều, cô không hề cảm thấy chuyện này không tốt. Một mình, cô dã quen với cách sống này, cô đã quen phải mạnh mẽ, cho dù hai năm qua sống cùng một nhà với người nhà họ Tiêu, cuộc sống xung quanh cô náo nhiệt và ồn ã, thế nhưng trong lòng cô vẫn có một góc nhỏ để cô khoá mình trong đó, chỉ mình cô thôi……………….
Cũng may, lần bị cảm này không quá nghiêm trọng, mới qua ba ngày đã có chuyển biến tốt đẹp, nếu không bệnh nhân nếu ốm quá dài, cơ thể sẽ tự nhiên mà yếu đi……….
Lúc chập tối, cô đang chuẩn bị xuống canteen ăn cơm, đi đến cổng lại gặp một người –Quách Cẩm Nhi.
Có vẻ như cô ấy đứng đợi ai đó từ trước.
“Thanh Hòa.” Thấy cô, Quách Cẩm Nhi liền gọi, vẻ ngoài xinh đẹp, mặt hơi ửng hồng, dường như có chút xấu hổ, chút thẹn thùng, không giống với dáng vẻ tiểu thư khuê các trang nhã hàng ngày của cô ấy……..
“Chị Cẩm Nhi.” Cô khẽ gật đầu.
“Thanh Hòa, em đang định đi ăn cơm sao?” Quách Cẩm Nhi chú ý tới cặp lồng cơm trong tay cô.
Đây là chuyện hiển nhiên a……… Diệp Thanh Hòa lại gật đầu lần nữa, tò mò không biết cô ấy đứng đây làm gì, sao không cùng ở một chỗ với Tiêu Y Đình, không phải hôm qua là lần đầu tiên hai người cùng đi xem phim sao? Cãi nhau?
Trong tay Quách Cẩm Nhi là một phong thư nhỏ màu hồng, bên trong lộ ra một tờ giấy nhỏ.
Chỉ thấy Quách Cẩm Nhi có vẻ do dự, cúi đầu nói: “Thanh Hòa, em có thể đưa cái này cho anh hai giúp chị được không?”
Có vẻ như Diệp Thanh Hòa đã hiểu vậy cô ấy muốn đưa là gì, chỉ có điều, chuyện này không liên quan đến cô, không phải sao? Lúc trước cô đã hứa với bác Tiêu giúp anh hai thay đổi thói quen sống và học tập, bây giờ cô không muốn kiêm thêm cà bà mai cho anh.
“Hả…….. Vì sao chị không tự đưa cho anh ấy?” Cô khẽ cười một tiếng hỏi.
“Chị…….” Mặt Quách Cẩm Nhi càng đỏ hơn, “Không phải chị rất xấu hổ sao? Thanh Hòa, em giúp chị đi……”
Quách Cẩm Nhi kéo tay cô, đung đưa người.
Một cô gái như Quách Cẩm Nhi, xinh đẹp đáng yêu, con nhà gia giáo, lại là một cô gái nhu mì, cứ dán lấy cô mà làm nũng như thế, ngay cả xương cốt của cô cũng phải mềm, nói gì đến việc từ chối cơ chứ?
Nghĩ đến, nếu cô ấy đối với Tiêu Y Đình như thế, thì chắc chắn tên họ mình là gì anh cũng quên luôn……….
Cuổi cùng vẫn là cô đồng ý giúp Quách Cẩm Nhi gửi phong thư này cho Tiêu Y Đình, nói tạm biệt liền rời đi.
Giờ này thì Tiêu Y Đình vẫn đang ở trong kí túc xá, nữ sinh vào kí túc xá của nam sinh thì dễ dàng hơn, Diệp Thanh Hòa tìm một cái cớ, dì quản liền cho cô vào.
Đây là lần đầu tiên cô vào kí túc xá nam nên cũng không nghĩ đến tình hình trong đó như thế nào, đến khi dừng lại trước cửa phòng anh, cô mới thấy có chút xấu hổ.
Thời tiết nóng nực, phần lớn nam sinh đều để trần nửa thân trên, bên dưới cũng chỉ mặc có một chiếc quần nhỏ.
Tuy rằng Diệp Thanh Hòa rất lạnh nhạt đối mặt với bộ dạng như thế của anh hai, nhưng với những cậu con trai xa lạ khác, cô không thể lạnh nhạt như mọi khi, lung túng không biết làm thế nào.
Bây giờ cô đang hoảng sợ sao?
Có mấy cậu bạn nam sinh cũng hơi hoảng. Đã quen để bộ dạng như thế trong phòng ngủ, thình lình hôm nay có một cô gái xuất hiện ngoài cửa, sợ tới mức họ rối loạn tìm quần áo mặc, lại còn đang mặc mỗi cái quần nho nhỏ kia, náo loạn cuống cuồng tay chân.
“Diệp……. Diệp Thanh Hòa, anh hai cậu đang ở trong toilet!” Rốt cuộc cũng có người kịp phản ứng, cô đến kí túc xá đương nhiên là để tìm người.
“Hả… Hả…. Cảm ơn….” Cô cũng chạy trối chết, cứ tiếp tục như thế cô không sống nổi mất. Một khung cảnh Sắc Sinh Hương ~
Hoảng hốt một hồi, cô đi đến bên ngoài toilet, thế nhưng, không phải như vậy càng quái dị hơn sao? Nam sinh từ trong toilet đi ra, ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm cô.
Cô đành phải giữ một khoảng cách xa hơn.
Cuối cùng anh cũng đi ra.
Liếc mắt một cái liền thấy cô đang đứng cạnh đó, ban đầu có chút chấn động, sau đó lập tức thay bằng một vẻ mặt tươi cười, nhưng cô chưa từng thấy qua kiểu nụ cười này, không giống vẻ đùa cợt thường ngày, có gì đó xa cách.
“Ôi, em gái.” Anh bỡ ngỡ, vẻ mặt kinh ngạc, dấu vết ra vẻ rõ ràng.
Loại cảm giác này cũng không thoải mái, cố tình tỏ ra xa cách…….
Anh cũng chỉ mặc một cái quần thể thao dài, nửa thân trên để trần, ánh mắt của cô liền dừng ở trên ngực anh, anh từng kiêu ngạo ưỡn ngực, cười nhạo của cô không lớn bằng của anh……….
………. Hai năm qua, anh đã trở nên cường tráng hơn rất nhiều, không khỏi nhớ đến Chung Gia Nghi từng miêu tả mấy chàng mỹ nam: Mặc quần áo thì trông có vẻ gầy, thoát quần áo liền có thịt.
Cứ coi anh là một chàng trai như thế đi…….
####dddieen Ddannn78^$LeeeqUUyD&*56D000nnn
Cô chưa từng nâng mắt nhìn vào mắt anh, cô đưa phong thư nhỏ cho anh.
Phong thư màu hồng nhạt, nhẹ nhàng toả ra mùi hương thơm ngát của nữ sinh, hốc mắt anh bất giác đỏ lên, nhanh chóng nhìn đi nơi khác.
Cầm phong thư cô đưa trong tay, mồ hôi đã chảy ra không ít.
Cô là một cô gái có nội tâm mạnh mẽ, thế nhưng, hôm nay lại đưa phong thư này cho anh, chẳng nhẽ là muốn tỏ tình hay sao? Cô còn cố nhét thư vào tay anh, chính là không muốn tự miệng nói ra.
Anh cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô, lại nhìn phong thư trong tay, hốc mắt đỏ ửng đã trở lại như cũ, sóng mắt lưu chuyển, ôn nhu và vui vẻ.
Cuối cùng vẫn không thể kìm được khoé môi mỉm cười, cong cong hình cung, ôn hoà và hài lòng.
Anh mở phong thư ra ngay trước mặt cô.
Còn cô thì hạ mắt, xoay người rời đi.
Chuyện cô nên làm đã làm xong, không phải sao?
Thế nhưng, còn chưa đi đến đầu cầu thang, một giọng nói nguội lạnh vang lên: “Đợi chút.”
Cô kinh ngạc quay đầu lại.
Giọng nói này, lạnh nhạt đến mức xa lạ……….
Anh hai ở trong lòng cô, luôn mắng cô, bắt nạt cô, còn bộc phát tính tình trẻ con, thế nhưng, anh chưa từng lạnh nhạt như thế………
Còn vẻ mặt của anh, lạnh băng như tảng đá.
Phong thư hồng nhạt bị anh tuỳ tiện ném vào thúng rác bên cạnh, trong phong thư hiển nhiên là một tờ giấy nho nhỏ, rung rinh trong gió, toả ra hương thơm nhè nhẹ.
Anh không nói gì, trả lại tờ giấy nhỏ cho cô, sau đó bỏ mặc cô lại, xoay người trở về phòng, một bóng lưng cao to và thẳng tắp.
Cô không biết trong tờ giấy nhỏ này viết cái gì đã khiến anh thành ra như thế………..
Cầm tờ giấy nhỏ, cúi đầu nhìn, trên đó viết:
“ Anh hai, có một câu em nghĩ em nên nói với anh sớm hơn, nhưng luôn không dám, sợ anh sẽ mãi coi em như một cô em gái. Bây giờ thấy anh và Cẩm Nhi hai người tốt đẹp như thế, em rất khó chịu, em sợ mất đi anh, vì thế em đã thuyết phục chính mình, lấy hết dũng khí để nói với anh, anh hai, em thích anh, thích từ rất lâu rồi.”
Kí tên: Diệp Thanh Hòa.
Tay cô buông thõng, tờ giấy nhỏ theo gió bay đi, rơi xuống mặt đất.
Ngay từ đầu, thật không ngờ nội dung trong tờ giấy đó của Cẩm Nhi lại hay ho như thế……….
Như thế đã có thể giải thích vì sao sắc mặt anh khó coi như thế…..
…….. Thật không ngờ anh trả lại cô ngay lập tức………
Có một nam sinh đi ra từ toilet, đi qua trước mặt cô, cũng không phát hiện trên đất có một tờ giấy nhỏ, một bước giẫm lên.
Mặt đất có nước, đế giày cậu bạn kia cũng bị ướt. Chữ viết nhỏ nhắn đáng yêu kia bỗng trở nên nhoè, ố bẩn.
Cô nhìn tờ giấy nhỏ, bỗng có cảm giác bản thân cùng không khác gì nó, hèn mọn tới cực điểm………
Khoé môi cô hơi hơi nhếch, trông như cô đang mỉm cười, ngồi xuống nhặt tờ giấy kia lên. Nhìn kỹ, chỗ bị bẩn vừa vặn là một hàng chữ: Anh hai, em thích anh, thích từ rất lâu rồi. Còn có tên của cô cũng bị nhoè, dường như không nhìn ra…….
Cô đút tờ giấy nhỏ vào túi của chiếc quần rộng lớn, mặc dù nó không phải do cô viết.
Có lẽ là vì số mệnh của cô và nó không khác gì nhau…….
Lúc đi ra khỏi kí túc xá nam, thấy Quách Cẩm Nhi đang đứng ở một gốc cây nhìn đến.
Một cô gái như hoa như ngọc, tán lá xum xuê như muốn che chở toàn bộ cô, một hình ảnh thật xinh đẹp, một bức tranh yên tĩnh.
Chính là nhìn thấy cô đi ra, bức tranh này đã bị kinh động.
Quách Cẩm Nhi rõ ràng rất hoảng hốt, xoay người muốn đi.
“Cẩm Nhi.” Diệp Thanh Hòa gọi cô lại.
Quách Cẩm Nhi cũng muốn nghe kết quả, dừng bước, xoay người đi tới, vẫn là bộ dạng một cô gái nhỏ bé đang hoảng sợ, khiến người ta không nỡ khiển trách.
Diệp Thanh Hòa đứng thẳng người, cũng không đem tờ giấy kia trả lại cho Quách Cẩm Nhi, nhưng dùng một giọng nói lạnh nhạt lạnh nhạt nói với cô: “Cẩm Nhi, anh hai trả lại tờ giấy đó cho em.”
“Ách……..” Quách Cẩm Nhi không hiểu, Diệp Thanh Hòa định trả lại cô sao?
Lúc Diệp Thanh Hòa đi xuống từ kí túc xá làm đã cảm thấy không khí bức bối không thông, lúc này lại gặp thêm mùi nước hoa trên người Quách Cẩm Nhi, hô hấp càng thêm khó khăn.
Nhẹ nhàng hít một hơi, trong lời nói cũng nhẹ nhàng đi không ít, giống như đang nói về chuyện của ai khác không phải mình: “Cẩm Nhi, chị không cần hoảng hốt.”
Quách Cẩm Nhi có chút khó xử, ngoài miệng cũng không tìn nguyện thừa nhận: “Không có……… Chị không có hoảng hốt……”
Diệp Thanh Hòa cũng không muốn tiếp tục vạch trần cô, chỉ nói một câu: “Cẩm Nhi, chị rất hoàn hảo, hoàn toàn không cần mất tự tin như thế.”
Cái này, xem như tự giễu đi…………
Hay không, cũng có thể làm cho mình bớt khó xử được không?
Dù trước kia hay là sau này, cô không bao giờ cho phép bản thân cảm thấy chật vật………
Cô khẽ mỉm cười, lướt qua người Quách Cẩm Nhi rời đi.
Cô vẫn luôn cho rằng, một người làm việc gì đó xuất phát đầu tiên sẽ luôn là lo lắng cho mình, cô cũng không phải ngoại lệ, vì thế Cẩm Nhi làm thế không thể coi là sai, chẳng qua là vì hai người bọn cô nhất định không có duyên trở thành bạn bè, xem ra cô lại càng thêm tin tưởng vào con mắt nhìn của mình……
Tập quân sự nhanh chóng kết thúc.
####dddieen Ddannn78^$LeeeqUUyD&*56D000nnn
Từ lần đấy, Tiêu Y Đình không còn gọi cô đi ăn cơm, đến giờ ăn cơm thì gửi đến một tin nhắn: “Mệt, không muốn đi ăn, mua cơm đến cho anh!”
Rồi sau đó cô sẽ mua cơm cho anh, chính mình chưa kịp ăn liền mang cơm đến chỗ anh.
Anh sẽ không lần nữa chọc chọc đồ ăn trong bát của cô, cũng không cợt nhả nói giỡn với cô, chỉ đưa đống quần áo đã được đóng gói để cô mang về phòng kí túc xá giặt.
Có đôi khi, anh không gửi tin nhắn cô cũng mua cơm mang đến, thế nhưng, người cùng phòng nói anh đã sớm tươm tất đi gặp bạn gái rồi.
Vì thế, cô bình thản mang cơm đặt vào trong phòng ngủ, trong phòng cũng có người chưa ăn, thấy cơm liền ăn luôn.
Lặp lại như thế nhiều lần, cô hiểu ra, ngày nào không có tin nhắn thì không cần mua cơm.
Thời gian đó, giữa anh và cô chỉ là mấy tin nhắn, mà với tính cách của anh, nếu không chủ động gọi điện nhắn tin thì anh cũng không đời nào chủ động, hai người giống như đang ở rất xa nhau, dù thực tế còn học cùng một sân thể dục…….
Đối với cô không có gì là không quen, vì từ trước đến nay đều cố để không đến gần quá, nay xa cách như thế không có gì là lạ thường cả.
Lúc huấn luyện viên rời đi, bọn họ có tổ chức một bữa tiệc tạm biệt nhỏ, tất cả mọi người đều tham gia, giống như một buổi liên hoan.
Trong có có nhiều tiết mục, hội tân sinh viên cũng phải chuẩn bị tiết mục, người bình thường như Diệp Thanh Hòa thì không ai nghĩ đến cô có tài nghệ gì, vì thế không ai hỏi cô muốn biểu diễn cái gì, có mấy cô bạn nổi bật, muốn thể hiện bản thân thì không cần hỏi đến vẫn chủ động nhiệt tình đăng kí.
Về phần động tĩnh bên phía nam sinh, cô không hề để ý.
Buổi tiệc tối hôm đó, Quách Cẩm Nhi cũng đến, còn mang đến một cây Nhị hồ, lúc đó cô mới hiểu ra là Tiêu Y Đình muốn biểu diễn đàn Nhị.
Nói ra thì, cô còn chưa từng lần nào nghe anh hai kéo đàn Nhị, thứ nhạc cụ này không phải là cần thường xuyên luyện tập mới kéo thuần tay sao? Đã lâu như thế anh không luyện tập, không biết sẽ như thế nào?
Hơn nữa, chính anh còn tuyên bố, đêm nay anh diễn không chỉ là để mua vui còn là cho thấy tài nghệ của mình, chuyện này cũng thật lạ……..
Thế nhưng, khi cô nghe được tiếng đàn ấy cô mới hiểu đầy đủ, quả nhiên là như thế, chỉ có mình cô bi quan như thế………
Trong bữa tiệc mọi người được tự do chọn chỗ ngồi, cô cùng Chung Gia Nghi và những người bạn cùng phòng ngồi chung một chỗ, cô ngồi bên ngoài cùng, mấy nam sinh lại đến sau, Tiêu Y Đình như thế nào lại ngồi bên cạnh cô, phía sau anh là Quách Cẩm Nhi theo sát bước đến, thu hút sự chú ý của mọi người, Chung Gia Nghi huých huých tay cô ý hỏi cô gái xinh đẹp kia là bạn gái của Tiêu Y Đình sao?
Hiện tại cũng có thể coi là bạn gái chứ? Cô gật đầu.
Quách Cẩm Nhi ngồi ở bên còn lại của Tiêu Y Đình.
Các tiết mục đều rất sôi động, từ nhỏ Quách Cẩm Nhi đã học nhạc khí vũ đạo, với những thứ này đều có đánh giá và thưởng thức nhất định, không ngừng nhỏ giọng cùng thảo luận với Tiêu Y Đình, anh tươi cười dịu dàng, còn Chung Gia Nghi chứng kiến thì than thở không thôi, nói nhỏ bên tai Diệp Thanh Hòa: “Mình cứ nghĩ rằng anh hai của cậu đối với cậu ta tốt nhất, không ngờ còn có thể dịu dàng với người khác, khó trách giữa hai người ngoài tình anh em ra thì không còn gì.”
Cô vẫn cười nhẹ, không nói hay bình luận gì.
Đến lượt Tiêu Y Đình biểu diễn, hôm nay anh mặc sơ mi màu tím, nhẹ nhàng bước lên sân khấu.
Diệp Thanh Hòa nghĩ nghĩ, nếu là biểu diễn đàn Nhị thì trang phục phải là áo dài hoặc ít nhất cũng là trang phục thời Tôn Trung Sơn – có thêm khăn quàng cổ. Anh mặc như thế cũng quá mới mẻ đi? Tuy rằng Quách Cẩm Nhi thích màu tím, cũng có thể mặc áo dài hay khăn màu tím mà?
Cô tự mình động não, vẽ ra hình ảnh anh mặc một chiếc áo dài cổ trang màu tím, cuối cùng cũng phát hiện ra, dù là áo hay khăn thì màu tím cũng rất không bình thường………..
####dddieen Ddannn78^$LeeeqUUyD&*56D000nnn
Giống như đi vào cõi thần tiên, đèn trong trường đều tắt, toàn bộ trường học chìm vào bóng đen, cũng không thể nhìn rõ anh trên sân khấu, khan giả có chút náo loạn đứng lên, hầu hết mọi người đều giống như Diệp Thanh Hòa cho rằng đèn bị hỏng.
Giữa lúc lộn xộn, khúc Hồng Lâu Mộng vang lên như tiếng trên trời vọng xuống, chậm rãi toả ra.
Cả trường nhất thời im lặng.
Nhất thời Diệp Thanh Hòa không thể hình dung như thế kia là loại cảm giác gì, làn điệu réo rắt thảm thiết ai lạnh, mỗi thanh âm phát ra đều như cứa vào lòng người, lại đang giữa khung cảnh tối đen, không ai nhìn thấy đường đi, lại không biết ánh sáng ở chỗ nào, chỉ biết rõ một phương hướng, đó là nơi tiếng đàn phát ra, réo rắt không ngừng.
Lúc bân đầu dịu dàng êm ái, càng về sau tất cả như biến thành nghi hoặc, hỏi nhân sinh, hỏi vận mệnh, hỏi tình cảm, hỏi thế gian tình là gì, hỏi vì sao luôn uổng phí thời gian……..
Đến cuối cùng lại giống như tiếng ngâm chảy róc rách, tình cảm tha thiết như được kí thác bên trong, trở nên nồng nàn, kiên định bất chấp, giống như người ngồi bên hồ giữa đêm trăng, trong lòng có tâm tình thì dù là hoa trong mắt hay trăng dưới nước đều không thể dễ dàng buông tha……..
Nhiều người ở đây đã nghe bài hát này vô số lần, nhưng chưa từng nghe qua bản nào như thế này, thể thể biến vẻ đẹp thành dũng mãnh, biến bi chuyện thành thâm tình, biến nước mắt thành cố chấp………..
Một loạt âm phù, tơ, bông từ lúc nào đã kết thúc bài biểu diễn, Diệp Thanh Hòa bất giác nước mắt đầy mặt.
Cô không hiểu Nhị hồ, cũng không hiểu biết về âm nhạc nhiều, thế nhưng cô chưa từng nghe một đoạn đàn nào có thể khiến cô xúc động như thế……..
Đèn sáng trở lại, trên sân khấu không có ai cả, giống như khúc nhạc vừa nãy là từ trên trời vọng xuống.
Còn chàng trai mặc áo tím kia đã sớm xuyên qua đám người, trở lại ngồi bên cạnh cô, không, nói đúng ra là ngồi bên cạnh Cẩm Nhi, vẻ mặt vẫn như cũ, mỉm cười dịu dàng, giống như khúc đàn vừa rồi chả có quan hệ gì với anh, một hồi yên lặng bỗng nổ ra một tràng pháo tay vang dội cũng không liên quan gì đến anh……
Quách Cẩm Nhi hiểu âm nhạc, viền mắt ươn ướt, nhìn thấy anh nhịn không được liền nói: “Anh hai, anh giỏi quá! Đây là bản Nhị hồ hay nhất em từng nghe nghe! Không nghĩ đến Nhị hồ có thể đàn ra khung cảnh chân thực như thế! Cũng không biết ‘Hồng Lâu Mộng’ lại có đoạn tình cảm như thế, không hề bi thương mà cmar động, mạnh mẽ!”
Anh cười, có phần kiêu ngạo: “Tri âm khó tìm.”
Đối với những người nghe hiểu âm nhạc, có thể được gọi là ‘tri âm’ là một chuyện rất đáng tự hào, Quách Cẩm Nhi đang rất vui vẻ, bắt đầu xin Tiêu Y Đình dạy cô kéo đàn Nhị.
Anh dừng một chút, đồng ý.
Diệp Thanh Hòa trước sau vẫn mỉm cười, tự đưa tay lau nước mắt do cảm động trước đó………..
Cô không hiểu âm nhạc, nhưng vẫn biết một chút. Cùng là một khúc nhạc nhưng nếu vào tay của những người khác nhau thì sẽ có những cách xử lý khác nhau, sẽ có những biểu hiện tình cảm khác nhau. Điều này có liên quan đến tính cách của người diễn tấu và phương thức xử lý. Khúc nhạc này vốn dĩ là dành cho một cô gái có thể biểu diễn theo chiều hướng uyển chuyển và hàm xúc, nhưng khi vào tay anh thì lại khiến cho người ta có một sự rung động khác lạ, hoặc cũng có thể, đây mới phù hợp với tính cách của anh.
Các tiết mục về sau, không có tiết mục nào có thể lọt vào mắt cô, một khúc nhạc có một không hai.
Cô cho rằng, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ được nghe khúc nhạc động lòng người như thế lần nữa, trình độ không liên quan, nhạc cụ cũng không liên quan, người xem không liên quan, nghe bản này, chính là nghe cái tâm con người, chứ không phải thứ gì khác………
Tiết mục cuối cùng, các huấn luyện viên được mời lên sân khấu, tặng hoa chúc mừng. Người MC hoạt bát lanh lợi, nghĩ rằng mấy huấn luận viên ngày thường cũng có thói quen ca hát, liền khuyến khích người xem vỗ tay, yêu cầu các huấn luyện viên hát một bài.
Vì Trữ Chấn Khiêm ở gần cậu MC nhất nên micro liền được chuyển cho anh.
Người MC vừa dứt lời, Diệp Thanh Hòa ngồi bên cạnh Tiêu Y Đình nhịn không được cười phì một tiếng, giống như đang nói với Quách Cẩm Nhi: “Trời sinh lão Đại là người luôn mất tiếng, biết chứ? Đây là bệnh nan y, không có cách nào chữa! Ha ha, bảo anh ấy hát sao? Nếu có thể chạy trốn thì chạy đến Thái Bình Dương anh ấy cũng chạy!”
Anh vừa một khúc chinh phục cả trường, không khỏi có chút kiêu ngạo. Quách Cẩm Nhi nghe Diệp Thanh Hòa nói cảm thấy có chút không ổn, lo lắng nói: “Anh hai, nói như thế, không phải là anh ấy sẽ mất hết mặt mũi sao?”
“Sẽ không! Lão Đại là loại người nào chứ! Anh ấy rất rộng lượng! Không thể dễ dàng tức giận như thế!” Anh vỗ ngực mình ý bảo, “Mà anh với anh ấy là quan hệ như thế nào chứ, anh và Thần An đã cười nhạo anh ấy mười mấy năm rồi!”
Trên sân khấu, quả nhiên Trữ Chấn Khiêm có chút lung túng, nghĩ đến khi huấn luyện quân sự anh luôn giữ bộ dạng nghiêm túc, bây giờ thì lại vô cùng tương phản, Diệp Thanh Hòa cũng thấy thực buồn cười.
Vừa mới khóc giờ đã cười vui vẻ như thế……..
Đứng giữa trời đất, buồn vui mình cô, không cần người khác biết, cô cũng sẽ không cho người khác biết. Cô sinh ra đã thế, bản tính cô vốn là như thế.
Ít nhất cô cũng cảm thấy ổn.
####dddieen Ddannn78^$LeeeqUUyD&*56D000nnn
Đương nhiên cuối cùng vẫn là bài hợp xướng quân doanh của các huấn luyện viên, chỉ sợ nếu không hát hợp xướng thì chả ai nghe nổi từ gì? Chính là các bạn sinh viên khác cũng không có quan sát quá kĩ, nếu không sẽ phát hiện ra trong ba anh em có cùng thời thơ ấu ấy, thành thật mà nói thì tế bào âm nhạc của vị lớn nhất chính là bậc nhất của sự phê phán. Nghĩ đến đây bỗng nhiên cô lại cảm thấy rất buồn cười.
“Cười đủ chưa?” Người bên cạnh đột nhiên lạnh lùng hỏi một câu.
Gần đây anh rất ít nói chuyện với cô, mặc dù nói có một hai câu thì vẫn là giọng điệu như thế, thậm chí cô còn lười suy nghĩ là vì sao, ngay lập tức trả lời anh: “Đúng vậy, anh nhìn anh ấy đi, như Quách tiên sinh tụng Nam mô vậy!”
Anh hừ lạnh, không thèm nhắc lại…….
Cô cũng không để ý, định tí nữa tan tiệc, cô sẽ tìm lão Đại để cười nhạo một trận, cô biết, lão Đại sẽ rất lung túng nhưng tuyệt đối không tức giận.
Đôi khi cuộc sống vui vẻ đơn giản chỉ là như thế, không đúng sao?