Mục lục
Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tinh Di

Chính Diệp Thanh Hòa cũng không hiểu được vì sao cô lại phản ứng như vậy….

Càng ngày cô càng cảm thấy rõ, một Diệp Thanh Hòa kiên cường nhưng cô độc ngày càng mất đi, một Diệp Thanh Hòa ôm chặt cổ anh mà khóc lớn mới chính là cô…..

Tình cảm này, nên gọi là quyến luyến.

Cô và anh đã ở cùng nhau 14 năm, tình cảm quyến luyến này không có gì là lạ. Cái không bình thường đó là, 14 năm trước khi cô mất đi tất cả, đáng lẽ đó phải là thời điểm cô đau khổ yếu đuối nhất, nhưng cô lại bình thản đến lạnh lùng; sau 14 năm, trải qua sinh ly từ biệt, phải nhìn anh bước vào lễ đường cùng người khác, cô đã dặn phải chặt đứt mọi tâm tư, không được quay đầu lại….

Từ trước đến giờ cô luôn cho rằng, cô là một gốc cỏ dại, dù có bị lửa đốt cháy rụi nhưng chỉ cần gió xuân thổi qua, mầm cây mới lại lớn lên, cứ vậy kiên cường, bất diệt…

Nhưng là cô chưa từng nghĩ đến bản thân được sống lại một lần nữa, nhưng lần này cô không còn là cỏ dại, mà là cây thân leo, quấn quýt lấy một thân cây nào đó…..

Mưa cả đêm nên trời trở lạnh không ít.

Anh tắm rửa xong đi ra ngoài, nhìn thấy cô nằm sấp trên giường, cười nói với cô: “Tới đây sấy tóc cho anh.”

Cô lắc đầu!

Anh bày ra vẻ mặt uỷ khuất, tự đi đến trước gương để sấy tóc.

Cô ngẩn người nhìn anh đang sấy tóc, tự hỏi bản thân: “Cô làm sao vậy?”

Tóc của anh khô rất nhanh, nhanh chóng đặt máy sấy xuống để ôm cô.

Ôm được cơ thể ấm áp của cô anh mới có thể thoải mái thở ra: “Bên ngoài mưa lạnh như vậy, được tắm nước nóng thật đã!”

Vẫn là thói quen đó, anh chôn đầu vào cổ cô, cô thuận thế ôm lấy đầu anh, ngón tay cô đi vào tóc anh, vẫn còn hơi nóng từ máy sấy, ấm áp dễ chịu, thoải mái vô cùng…..

Có lẽ đây là nguyên nhân cô quyến luyến anh………

Trước đó cô, hay nói là hai người cô, trong lòng cần quan tâm quá nhiều chuyện, gánh vác nhiều thứ, bây giờ đã được ‘chết đi sống lại’, cô mới có thể có cuộc sống chân chính của mình, cuộc sống chỉ có anh và cô…….

Cũng có thể, không có nguyên nhân gì, chỉ là bây giờ Diệp Thanh Hòa cô trở nên thế này….

“Đang nghĩ cái gì đó?” Anh nằm yên chỉ một chút, bắt đầu nghịch ngợm, nhẹ nhàng cắn cô…..

Nghĩ cái gì? Cô cũng không rõ….

“Anh hai, vừa rồi em có doạ anh không?” Đột nhiên cô nhạy cảm như vậy, không biết có doạ anh sợ không?

Anh ngừng cắn cô, ngẩng đầu lên, “Nói thực là anh đã giật mình đó!”

Cô cảm thấy có lỗi, “Em cũng không biết vì sao lại vậy nữa…..”

Anh dùng môi nuốt hết những lời cô định nói, nhẹ nhàng ôn nhu……

Hồi lâu sau anh mới dừng lại, nói: “Không cần biết là vì sao, em khác đi, anh cũng khác đi, mặc kệ khác như thế nào, chỉ cần chúng ta vẫn được ở bên nhau…”

Vô cùng thẳng thắn, không phải lời thề thốt xa vời….

Giống như suốt 14 năm qua, cả hai người không bao giờ dùng những lời hoa mỹ để nói chuyện tình cảm, không thề thốt xa vời, nếu có thì đó lời của anh trong buồi Minh Hôn, nhưng khi đó cô không thể nghe……

Anh nói đúng, không cần biết vì sao, bây giờ anh và cô muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, chỉ cần đơn giản sống như vậy, đơn giản có người đó bên cạnh, vài năm sau hai người có thêm tiểu Bảo bối, cả nhà sẽ cùng nhau an sinh, không còn gì hạnh phúc hơn…….

“Anh hai…..” Cô khẽ gọi anh, người xích lại gần anh hơn.

“Được rồi, em ngủ đi, không cần nghĩ nhiều, càng đơn giản là tốt nhất!” Anh ôm chặt cô vào lòng, để cô không bị lạnh….

Vâng, ngủ.

Cô thầm trả lời anh.

Mưa bên ngoài dữ dội nhưng trong phòng hai người an tĩnh ấm áp đến lạ thường….

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Mưa lớn suốt mấy ngày mới chịu dừng, trả lại một bầu trời sạch sẽ vô cùng.

Người bên công viên tưởng niệm gọi điện cho Tiêu Y Đình, báo phần mộ của bà ngoại có sự cố, cần qua xem.

Tiêu Y Đình đi một mình vì đưa theo cô rất không tiện.

Buổi chiều, anh trở lại cùng Đỗ lão tiên sinh. Mấy ngày qua mưa lớn không thể châm cứu nhưng anh vẫn đều đặn mát xa cho cô nên tình hình vẫn rất khá.

Đỗ lão tiên sinh đặc biệt hài lòng với tình trạng của cô, Đông Tây y kết hợp như vậy, cộng thêm chăm chỉ mát xa và tập đi, tiến triển rất tốt. Ông không quên nhắc nhở cô chú ý không được luyện tập quá sức, chú ý nghỉ ngơi.

“Đỗ lão tiên sinh cứ yên tâm, có anh ấy trông coi con, con muốn mệt cũng không được!” Cô cười nói.

Cô không hề bịa.

Nhân lúc Tiêu Y Đình đi lấy trà cho Đỗ lão tiên sinh, cô hỏi nhỏ ông: “Tiên sinh, với tình trạng của con, khoảng bao lâu nữa mới có thể sinh em bé ạ?”

Đỗ lão tiên sinh nhìn cô, lại nhìn theo hướng của Tiêu Y Đình, bày tỏ không đồng tình: “Mong ngóng con trẻ là tốt nhưng không được vụng trộm, phải bàn bạc với cậu ấy! Còn việc thời điểm thích hợp, hai đứa nên đến bệnh viện để hỏi bác sĩ chuyên môn, còn theo kinh nghiệm của ta, trong thời gian ngắn là không thể!”

Cô có chút mất hứng….

Cô cũng biết không thể trong thời gian ngắn, nhưng dài là dài bao lâu? Cô rất muốn sinh tiểu Bảo bối cho anh, giấc mơ mấy ngày nay cũng là mơ bé gái gọi cô và anh là cha mẹ……

Tiêu Y Đình trở lại, thấy cô không được vui liền hỏi: “Em có chuyện gì à?”

“Hả? Không có gì!” Cô giật mình, “Đỗ lão tiên sinh nói em chưa thể đi trong thời gian ngắn, em có chút nôn nóng thôi….”

“Không cần nôn nóng…” Anh vỗ nhẹ đầu cô, “Trước đó ai là người không chịu đi vậy? Giờ lại nóng lòng như vậy…”

Cô cười cười, như con nít mong người khác xí xoá sai lầm của mình…

Buổi tối sau khi đưa Đỗ lão tiên sinh về, anh mới kể lại tình hình ở phần mộ bà ngoại cho Diệp Thanh Hòa: “Quả nhiên bị lún, nhưng không quá nghiêm trọng, anh đã cho người sửa chữa, nhưng có chuyện, tìm thấy một đôi hoa tai….”

“Hoa tai? Như thế nào?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Hoa tai ngọc trắng, trên đó có đường vân màu đỏ…”

“Thực sự thì….” Cô lẩm bẩm.

“Em nhớ được gì sao?” Anh nhớ khi bà ngoại mất cô không còn nhỏ, có thể đã nhìn qua đôi hoa tai đó….

Cô lắc đầu.

Nhưng anh cũng không có cách nào đưa cô xem đôi hoa tai đó được, “Anh không thể mang về, dù sao cũng là vật tuẫn táng, mang về đây là bất kính với bà ngoại, lúc sửa mộ đã đặt lại cùng với bà rồi.”

Thực sự anh không mang về.

Cô chưa từng nói với anh về chuyện bốn món đồ của gia đình, nên nhân tiện chuyện này liền kể với anh: “Em chỉ nhớ được, khi hạ táng bà ngoại có hạ táng cùng với một chiếc hộp, trong đó đều là kỉ vật của ông ngoại và bà ngoại, nhưng em không thấy có đôi hoa tai nào như thế. Có thể bà ngoại mang nó khi hạ táng. Chỉ tiếc cha mẹ em đều không còn nên không ai biết điển cố gì về bốn món đồ đó. Khi bà mất em cũng còn nhỏ, chưa biết quan tâm mấy chuyện đó….” Cô cũng chỉ được nghe kể về bốn món đồ qua lời bà Giang….

Chỉ có điều, nếu là vật được hạ táng cùng bà ngoại, nếu không phải vật quý giá thì là đặc biệt ý nghĩa.

Cô nhớ rõ trong chiếc hộp hạ táng cùng bà ngoại có nhiều ảnh, thư từ, kỉ vật của hai ông bà.

“Em nhớ mẹ từng kể, ông em là lính nên tính tình cứng rắn, bà em lại là điển hình của thuê nữ thục hiền, và chỉ bà em mới hợp được với ông. Chuyện hồi trẻ của họ em không biết hết, chỉ nhớ, ông ngoại ở đồn huấn luyện luôn cao giọng, khi về nhà bà ngoại chỉ cần nhẹ giọng ông liền không dám nhiều lời….” Diệp Thanh Hòa nói đến đây cười rộ lên.

“Em vẫn còn nhiều chuyện giấu anh quá…” Anh nói.

“…..”

“Chuyện bốn món đồ?”

“….”

“Em còn quỹ đen sao?”

“... Không…. không có….”

“Em trữ tiền riêng?”

“….” Cô cảm thấy sai sai, không phải bình thường nên là người vợ tra hỏi tiền riêng của chồng mình sao?

Anh thở dài….

“Sao thế?” Cô không thể chịu được ánh mắt u oán đáng thương của anh.

“Anh thấy đây đúng là số mệnh…” Anh làm ra vẻ nghiêm túc.

“Số mệnh?” Mơ hồ cảm nhận được anh sắp nói lung tung gì đó…

“Yêu phụ nữ gia đình em chính là có chung một số mệnh! Em xem, ông ngoại không dám nói một chữ ‘không’ với bà ngoại, còn anh thỉ nửa chữ cũng không dám nói, không biết cha của chúng ta thì thế nào?”

Cô cười ha ha, nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Thực ra… cũng không dám… em chưa từng nghe thấy cha nói như vậy với mẹ…”

“Cho nên mới nói là số mệnh đó!” Anh nhanh chóng nói tiếp, “Là số mệnh hạnh phúc!”

Chuyện sửa mộ cứ vậy kết thúc, không ai nhắc lại nữa. Mọi ngày cứ bình yên trôi qua.

Trời tiết dần chuyển lạnh, khách du lịch cũng ít hơn, cuộc sống của trấn nhỏ trở nên an nhàn hơn.

Mùa đông đến. Diệp Thanh Hòa cơ bản đã có thể tự đi được không ít, nhưng trước mặt Tiêu Y Đình cô vẫn ngồi xe lăn, muốn dành cho anh bất ngờ thật lớn.

Tuy anh đòi cô nuôi mình bằng được nhưng thực tế anh đang chuẩn bị quay lại công việc luật sư, cộng thêm trang trí quán trà, chờ ngày khai trương.

Vậy nên gần đây Tiêu Y Đình rất bận.

Nhưng dù có mệt mỏi như thế nào, chỉ cần nghĩ đến có cô chờ anh ở nhà, anh đã phấn chấn trở lại, vui vẻ làm việc.

Anh cũng thấy được cô đang tiến triển rất tốt, không sớm thì muộn sẽ lại chạy nhảy được như ngày trước…..

Anh đang chọn ngày khai trương quán. Đám người Tô Chỉ San cũng rất hào hứng, hẹn ngày khai trương sẽ đến tưng bừng một trận.

Anh thực sự xa Bắc Kinh rồi…..

Cha có ghé qua thăm hai người anh, anh cả cũng thường xuyên gọi điện, lão Tam cũng kéo vợ qua đây vào kì nghỉ, những người khác thì thỉnh thoảng cũng gọi điện cho anh, nhưng anh sẽ mãi mãi không đứng dưới bầu trời Bắc Kinh nữa?

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này anh không khỏi xúc động….

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày khai trương thì Giang Nam đón tuyết đầu mùa.

Người ta đều chọn mùa du lịch bùng nổ để buôn bán, anh và cô lại chọn mùa đông, cái mùa ế ẩm thế này! Diệp Thanh Hòa còn khoa trương chúc anh năm sau buôn bán tốt hơn năm nay.

Anh nhìn cô, vui vẻ cười….

Dù sao, quán trà này mở ra không phải để kinh doanh…

Mùa đông ở Giang Nam rất lạnh.

Anh quyết định khai trương quán vì có lần cô từng kể: “Anh hai, anh biết không? Mùa đông ở bên Mỹ cũng rất lạnh, khi đó em và Kiều Tư cả ngày chỉ ở trong quán trà, đun nước nấu trà, chậm rãi uống, mùa đông đã ấm áp hơn rất nhiều….”

Anh đã tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lên vì lạnh của cô suýt xoa thích ý khi được uống một cốc trà nóng….

Khi đó anh nói với cô: “Em gái, yên tâm đi, khi nào có tuyết chúng ta sẽ mở quán trà! Ngay ngày mai còn được! Em sẵn sàng chờ làm bà chủ đi!”

Cô cười anh: “Anh hai, anh thấy chuyện này khả quan? Mùa này mà mở quán là thiệt thòi lắm đó! Không biết bao giờ mới quy lại vốn được?”

“Thì có sao chứ?” Anh không để ý những chuyện này, “Em nấu trà cho một mình anh cũng được! Trà vợ anh nấu chỉ mình anh uống!” Anh hào hứng nói, một bên dùng tay mình chà xát tay cô.

Mùa đông ở phía Nam lạnh buốt, người Diệp Thanh Hòa vốn lạnh, vào mùa này tay chân cô luôn lạnh lẽo, buổi tối đi ngủ anh đều dùng người che chân lại cho cô.

Cô líu lưỡi: “Vậy ngày nào anh cũng uống sao?”

Anh khẽ véo mặt cô: “Tất nhiên rồi. Còn nữa, mấy người Tô Chỉ San sẽ sớm xuống đây, anh còn phải đi mua chút đồ, em ở nhà nhớ ngoan.”

“Vâng…” Cô gật đầu.

“Không được ra ngoài nghịch tuyết! Trời lạnh như vậy, cẩn thận bị cảm!” Anh dặn dò.

“Vâng!” Cô gật đầu lần nữa. Người này càng ngày càng dong dài, thật có tốt chất ‘bà thím Tiêu’….

Anh cười, hôn trán cô rồi mới chịu rời đi.

Diệp Thanh Hòa cũng không thành thành thật thật nghe lời anh, cô chỉ ở trong nhà một lúc, thấy chán liền mở cửa ra ngoài.

Lũ trẻ trong trấn đang nghịch tuyết rất náo nhiệt!

Cô gọi mẹ Tưởng, giúp cô xuống sân trước nhà, tỉ mỉ đắp một người tuyết trước cổng....

Cô nhờ mẹ Tưởng tìm một chút len làm tóc mái và đeo kính mắt cho người Tuyết….

Nếu sau này con gái của hai người cũng để tóc mái dài thì sao nhỉ? Không biết anh có ghét bỏ không, hồi đó hình như anh rất ghét bỏ tóc mái của cô……..

Cô lấy điện thoại ra chụp lại người Tuyết, còn nghĩ đợi anh về chụp cùng, ba người, giống như một gia đình….

Có vẻ cô rất mong tiểu Bảo bối rồi……

Cô biết, anh cũng rất thích trẻ con….

Cô nhớ lần trước lão Tam ghé thăm cô và anh có dẫn theo Hạ nhi, anh giống như được ‘cải lão hoàn đồng’ vậy…..

Cho nên, cô phải nhanh chóng sinh Bảo bối cho anh!

“Mẹ Tưởng, chúng ta qua chỗ đám con nít xem đi!” Cô hào hứng nói với mẹ Tưởng.

Mẹ Tưởng chiều theo ý cô nhưng vẫn phải dặn dò: “Chỉ xem chứ không được chơi! Cô gia có dặn mẹ rồi! Phải nghe lời không con sẽ bị cảm!”

“….” Chỉ có cô gia mà thôi…. “Không sao đâu mẹ! Mẹ xem con mặc nhiều như vậy, chắc chắn không cảm được!”

Đột nhiên cô thấy ánh mắt của mẹ Tưởng khác thường, không khỏi giật mình, anh quay lại?

Cô nhanh chóng quay người, vẻ mặt nịnh nọt: “Anh hai….”

Câu nói của cô dừng lại ở đó, vì những lời sau không thể nào nói tiếp……

Người đứng trước mặt cô, áo lông chồn màu nâu nhạt, ung dung cao quý, chỉ có sắc mặt tiều tuỳ không thể che giấu…….

Cổ họng Diệp Thanh Hòa như bị bóp chặt, không thể nói……..

Cô cũng không  biết phải nói gì….

Vẫn là Khương Vãn Ngư mở lời trước, nhàn nhạt nói: “Diệp Thanh Hòa, con quên mẹ rồi sao?”

“…. Không phải… Không có…” Cô khẩn trương nói.

“Y Đình đâu?” Bà tới tìm con trai.

“Anh ấy… đi ra ngoài có chút chuyện…..” Cô cố để bản thân bình tĩnh lại, “Bác…. vào nhà chờ một chút.. Anh ấy cũng sắp về rồi….”

Diệp Thanh Hòa không rõ Khương Vãn Ngư tới vì chuyện gì. Bà không tham dự hôn lễ, Tiêu Thành Hưng nói là bà bệnh, nhưng cô biết rõ lí do hơn ai hết. Chắc chắn anh và mẹ đã tranh cãi không ít, bây giờ Khương Vãn Ngư đến đây để giải hoà? Khuyên anh quay về?

Khương Vãn Ngư suy nghĩ một chút rồi đi vào.

Lúc này Diệp Thanh Hòa mới có thể thở ra…..

Khương Vãn Ngư đi lại một chút xem xét.

Diệp Thanh Hòa mang trà tới, nhớ lại ngày đó cô mới dâng trà cho Tiêu Thành Hưng, không có Khương Vãn Ngư, liền có chút hổ thẹn…….

Cô nâng trà bằng hai tay, “Con mời bác…”

Khương Vãn Ngư nhìn cô một cái, cũng không nhận lấy, gõ gõ xuống mặt bàn ý kêu cô đặt xuống, “Không tệ, con đã khoẻ lên nhiều, xem ra hai đứa sống rất tốt….”

Diệp Thanh Hòa không biết nói gì, nói cô được anh hai chăm sóc tốt? Nói vậy Khương Vãn Ngư có thấy khó chịu hay đau khổ không?

“Dạ vâng….” Cô khẽ nói.

Khương Vãn Ngư mỉm cười, “Xem ra bao nhiêu tâm huyết của mẹ không uổng phí, bác sĩ của con là người tốt nhất, thuốc cũng là loại tốt nhất, nếu con không khoẻ mạnh đúng là đã phí biết bao nhiêu tâm sức…”

“….” Diệp Thanh Hòa yên lặng nghe, cuối cùng vẫn nhẹ giọng đáp, “Vậy nên, Thanh Hòa cảm ơn bác vô cùng….”

Khương Vãn Ngư cầm chén trà, nhẹ nhàng thổi, nhấp một ngụm nhỏ, “Trà rất ngon….” Bà đặt chén trà xuống, nhìn Diệp Thanh Hòa tươi cười, “Sao lại khách khí như vậy? Hồi ở bênh viện Bắc Kinh con còn gọi mẹ là mẹ, bây giờ chính thức gả cho Y Đình rồi, sao lại không gọi nữa?”

“Không phải….” Cô có chút không hiểu….

Khương Vãn Ngư nhìn cô, không nén được thở dài: “Từ sau hôn lễ của Y Đình với Thiển Thiển chúng ta cũng chưa gặp lại… Mà nói đến chuyện hôn lễ, mẹ không thể không nói chuyện này, lúc trước vì Thiển Thiển giống con nên Y Đình có chút rung động, nhưng không ai biết thằng bé lại làm chuyện đó trong hôn lễ, nó không kết hôn cười Thiển Thiển mà là giá ý của con, chuyện lần đó….”

Khương Vãn Ngư ôm ngực, nước mắt không tự chủ rơi xuống: “Khi đó mẹ đã rất khổ sở…. Con đã tới Giang Nam, mẹ từng có ý nghĩ sẽ đem con trở lại… Nhưng không thể, nhà họ Tiêu là gia đình danh giá, không thể vừa tổ chức Minh hôn cô dâu liền xuất hiện, sẽ không ai chấp nhận. Mẹ định sau khi kết thúc mọi chuyện sẽ tới Giang Nam tìm con, nhưng chị dâu cả nói với mẹ con đã đi cùng bảo mẫu cũ của gia đình, không biết đang ở đâu. Về sau khi Y Đình tới Giang Nam và tìm được con, mẹ mới biết mẹ bị chị dâu gạt….”

Diệp Thanh Hòa nghe Khương Vãn Ngư nói, không biết phải đáp lại như thế nào….

“Hôm hôn lễ của hai đứa mẹ thực sự phải vào bệnh viện, không thể đến vì không muốn mang xui xẻo cho hai đứa, mẹ nghĩ hai đứa đã trải qua nhiều chuyện như vậy… không thể có thêm chuyện gì nữa…. Thanh Hòa, con phải tin mẹ…” Khương Vãn Ngư nói trong nước mắt.

Diệp Thanh Hòa chỉ đơn giản nhìn Khương Vãn Ngư, với cô tin hay không chuyện đó không quan trọng, thế giới của cô bây giờ chỉ có mình anh, chỉ có anh là trung tâm, những người khác đều không quan trọng. Bây giờ chủ yếu là anh, anh nghĩ như thế nào khi thấy Khương Vãn Ngư đến đây?

Sao anh còn chưa về?

Đột nhiên có tiếng người nói lớn: “Diệp Thanh Hòa, em ở đâu rồi? Lăn ra đây cho anh xem!”

“….” Cô có chút bối rối, nhanh chóng ngồi lên xe lăn, lăn xe ra phía cửa….

Anh như hổ rình mồi đứng chỉ tay vào người tuyết, mắt trợn ngược, quát lớn: “Em trình bày đi, cái này là sao?!”

“Đây… đây là người tuyết… là snowman, à không, snowgirl…” Cô rối rắm.

“Em nghĩ anh bị ngốc hay thất học? Đương nhiên anh biết đây là người tuyết! Anh hỏi em, trước khi đi anh đã nói với em như thế nào?” Anh hung dữ nhìn cô.

“…. Không…. không được ra ngoài nghịch tuyết….” Cô chột dạ.

“Vậy mà em vẫn ra ngoài để nghịch?!” Anh tức tối, hùng hổ đi đến trước mặt cô.

Cô không biết cách nào ngăn anh lại, xua tay liên tục, lại liên tục chỉ vào trong nhà, khẽ nói: “Không được! Anh hai!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK