Khương Vãn Ngư hừ một tiếng: “Vẫn là Cẩm Nhi hiểu lòng mẹ nhất, mẹ làm như thế đều là nghĩ cho các con, thế lại bị nghĩ thành lòng lang dạ thú……..”
“Vậy nên, mẹ nuôi, Cẩm Nhi có một ý, không biết mẹ nghĩ sao……..” Quách Cẩm Nhi ngập ngừng.
“Con nói đi!” Bởi vì người nói là Quách Cẩm Nhi, sắc mặt Khương Vãn Ngư đã dịu xuống.
“Mẹ nuôi, thật ra thì chuyện này cũng không khó giải quyết, nhiều thêm một người nữa không phải là không còn chuyện dị nghị sao? Hơn một người nữa cũng có thể giúp chăm sóc anh hai và em Thanh Hòa……” Quách Cẩm Nhi càng nói giọng nói càng nhỏ dần.
“Ý này không tồi……” Khương Vãn Ngư khẽ gật gật đầu, quay lại nhìn phòng ngủ một chút, do do dự dự, “Nhưng nhà này chỉ có hai phòng ngủ, sao có thể thêm người? Hay là…….”
Quách Cẩm Nhi lập tức nói: “Có thể ở chúng với em gái Thanh Hòa mẹ!”
Quách Cẩm Nhi nói đến đây, Diệp Thanh Hòa khẽ liếc nhìn Tiêu Y Đình, chỉ thấy anh đầymột miệng bánh mì, mặt bình tĩnh.
Khương Vãn Ngư sau khi tự hỏi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Quách Cẩm Nhi: “Được! Cứ quyết định như thế đi! Có thể chia phòng ngủ của Diệp Thanh Hòa thành hai phòng ngủ nhỏ. Chiều này mẹ sẽ gọi dì Vân sang chăm sóc cho hai đứa.”
Khương Vãn Ngư nói là làm, lập tức gọi điện thoại về nhà.
“Mẹ, mẹ kêu dì Vân đến đây thì ở nhà phải tính sao?” Tiêu Y Đình nói.
Khương Vãn Ngư nhước mắt nhìn anh một cái: “Chuyện này không cần con quan tâm! Ở nhà có thể thuê người mới! Con đã coi trọng kì thi này như thế thì bây giờ, trong nhà, con chính là bảo bối quý nhất, cần được chăm sóc bảo vệ nhất! Con chỉ việc học hành, chuẩn bị cho kì thi thật tốt! Mẹ nói với con rồi, nếu con muốn ở ngoài thì phải đồng ý để dì Vân đến chăm sóc, nếu không nhanh chóng thu dọn đồ về nhà!”
Tiêu Y Đình không nói gì thêm, nhướn nhướn mày, uống sữa đậu nành.
Diệp Thanh Hòa càng không nói gì, như vậy cũng tốt, ít nhất cũng có người chứng kiến sự trong sạch của họ.
Chuyện cứ thế được quyết định xong, Khương Vãn Ngư còn chu đáo gọi điện kêu người ta chuyển thêm giường đến. Ngay chiều hôm đó, dì Vân mang theo hành lý chuyển đến căn hộ của hai người.
Tối hôm đó, dì Vân làm bữa tối, Khương Vãn Ngư và Quách Cẩm Nhi dùng xong bữa tối mới về. Lúc ra về còn nói với Quách Cẩm Nhi: “Cẩm Nhi, con học Nhị Hồ cũng chưa đến nơi đến chốn, sau này Chủ Nhật cứ đến đây mà học.”
“Vâng, mẹ nuôi.” Quách Cẩm Nhi cười cười đồng ý, chào tạm biệt Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa, sau đó cùng Khương Vãn Ngư rời đi.
&&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%
Có dì Vân cuộc sống của hai người có nhiều thay đổi, ít nhất, Tiêu Y Đình không còn tiếp tục ‘ngủ nhầm phòng’…..
Dì Vân thấy nhà bếp sau cơn thảm hoạ, nhất quyết không cho hai người họ đến gần nhà bếp, ngày ba bữa ăn đều chuẩn bị rất tươm tất.
Việc của hai người họ chỉ là đi học và về nhà. À không, còn một vấn đề nữa, là chuyện quần áo.
Từ khi Diệp Thanh Hòa vào nhà họ Tiêu đến nay, đều tự giặt quần áo của mình, cô cảm thấy để người khác động vào thứ mình mặc trên người rất không tự nhiên, vì thế luôn tự mình giặt quần áo.
Còn Tiêu Y Đình thì đã quen với việc cô giặt quần áo của mình, luôn luôn ném quần áo của mình cho cô giặt. Dì Vân cũng không biết phải làm gì, chỉ nói với Diệp Thanh Hòa, quần áo nam và nữ nên giặt riêng.
Cô vẫn để ý chuyện này, từ trước giờ không hề giặt chung.
Vì thế, ngoại trừ việc đi học, cô còn một việc là giặt quần áo của hai người.
Cũng may dì Vân cũng rất thân thiết với hai người cho nên cũng không cảm thấy mất tự nhiên, thỉnh thoảng Tiêu Y Đình dùng máy tính của Diệp Thanh Hòa xem phim kinh dị còn la oai oái tên cô, dì Vân chỉ cười với hành động ngây ngô của hai đứa trẻ này.
Cô đã sửa lại máy tính ngâm nước của anh. Tối đó, lúc nhận lại máy tính, lúc bước ra ngoài anh nói thầm một câu: “Lâu rồi không thấy Nhất Nhất Phong Hà, phải thăm nom cô ấy chút mới được!”
Cô lặng lẽ nghe, trong giây lát vụt lên cảm xúc mãnh liệt muốn đăng nhập vào trò chơi, sau đó lại tự mình kiềm chế lại, kiên quyết không……..
Đảo mắt đã tới Chủ Nhật. Vừa mới ăn sáng xong, Quách Cẩm Nhi cùng cây Nhị Hồ của cô ta đã xuất hiện trước cửa, cười tít mắt chào hỏi dì Vân, lại thân thiết chào hỏi Diệp Thanh Hòa.
Diệp Thanh Hòa ý thức được, cô nên lánh mặt thôi…..
Vừa đúng lúc dì Vân định đi chợ, cô kêu dì đợi cô sau đó hai người cùng ra ngoài.
“Em đi đâu?” Sau lưng vang lên tiếng chất vấn đầy giận dữ của Tiêu Y Đình.
Cô khoác balo lên vai, trả lời anh: “Em đi thư viện!”
Rồi sau đó, ‘Bang’một tiếng, cửa đóng lại, để lại phía sau thế giới riêng cho Tiêu Y Đình và Quách Cẩm Nhi, đây không phải là điều Khương Vãn Ngư muốn sao?
Cô đạp xe đến thẳng thư viện, nhưng hôm nay người rất đông, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống để ngồi nhưng lại chậm chân bị người khác ngồi mất.
Cuối cùng đành phải từ bỏ thư viện, nhưng lúc này về nhà cũng không được, vì thế phải đến cửa hàng của Vương Triết.
Việc buôn bán của cửa hàng càng ngày càng thuận lợi nhưng thời gian của cả cô và Vương Triết đều dần thu hẹp, vì thế phải thuê thêm một kĩ thuật viên. Lúc cô đến cửa hàng, cả Vương Triết và Tô Chỉ San đều không ở đó, chỉ có cậu nhân viên đang trông quán.
Trong quán rất yên tĩnh nên cô lấy sách ra đọc, đến gần trưa thấy hơi mệt nên thu dọn sách vở đi đến nhà họ Mục.
&&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%
Hôm nay Mục Xuyên không có nhà, mẹ Mục nói đến chuyện Mục Xuyên rời nhà rất thần thần bí bí.
Nhưng rốt cục nhịn không được, nhanh miệng len lén nói với cô: “Mục Xuyên đi xem mắt đó!”
“Hả?” Diệp Thanh Hòa thấy ngạc nhiên nhiều hơn là buồn cười: “Ai có thể ép anh ấy đi xem mắt vậy?”
“Là người cảm thân thiết với bà nội! Nếu không nó chịu đi sao?” Mẹ Mục vừa nói lại không che giấu được sự vui sướng trong ánh mắt, “Nghe nói cũng là vũ công, không ngại thằng nhỏ có con rồi.” Nói đến đây lại có chút buồn bã, “A Tổ mất cũng lâu rồi, thực sự bác rất hi vọng có một người phụ nữ bước vào cuộc sống của hai cha con nó, bác già rồi, cũng không biết lúc nào không thể chăm sóc chúng được nữa, bác thực không yên lòng mà!”
“Mẹ Mục….. không thể nói như thế được, bác rất khoẻ mạnh, nhất định sống đến trăm tuổi!” Diệp Thanh Hòa bị tâm tình của mẹ Mục làm cho cảm động, xích lại gần bà nhẹ nhàng an ủi.
Mẹ Mục cười cười: “Bác chỉ nói thế thôi! Đứa nhỏ này!”
“Mẹ Mục…..” Diệp Thanh Hòa có chút không cách nào nói lên cảm xúc của mình bây giờ, từ khi cha mẹ mất, cô trở nên vô cảm với chuyện của người khác. Nhưng lúc này nghĩ lại, cuộc đời bao la rộng lớn không ai biết được nay mai sẽ xảy ra những chuyện gì, cha mẹ còn như thế, huống chi riêng ai? Nhưng rồi, từ khi bước vào nhà họ Mục, phần tình cảm trong lòng cô dường như được mở ra một lần nữa, hôm nay nghe mẹ Mục nói như thế, trong lòng xúc động không thôi, đột nhiên có một ý muốn không muốn rời xa.
Mẹ Mục vỗ vỗ tay cô cười cười: “Đứa nhỏ ngốc, còn tưởng thật…… Bác á, khoẻ lắm, không có bệnh gì cả! Đừng có mà lo lắng!”
Diệp Thanh Hòa mím môi cười một tiếng: “Sau này mẹ Mục đừng nói mấy lời hù chết Tiểu Hà như thế nữa, Tiểu Hà muốn mẹ Mục phải sống thật khoẻ mạnh, sống thật lâu, Tiểu Hà coi đây như là nhà, sau này còn đến ăn cơm nhiều nhiều nữa đó!”
Mẹ Mục tươi cười vui vẻ: “Phải! Đây là nhà của Tiểu Hà, sau này Tiểu Hà lấy chồng, nếu có ai dám khi dễ con, mẹ Mục và anh Mục Xuyên sẽ đánh người đó để hả giận cho con!”
Tiểu Trái Cây vừa cầm ly nước trái cây đi đến, nghe thấy lời của bà nội, chen vào: “Cô phải lập gia đình sao? Tại sao không gả cho papa của con?”
Diệp Thanh Hòa cười cười, hoàn toàn không để ý lời nói của đứa nhỏ: “Đứa trẻ ngốc, bớt nói nhảm!”
Tiểu Trái Cây gãi gãi đầu, chuyện này rất phí tâm tư nha, thay vì để papa cưới một cô gái lạ hoắc về nhóc không ưa, chi bằng để papa lấy cô Thanh Hòa đi! Phải lên trò chơi tìm Tiêu thiếu, hỏi anh ấy chút kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ để giúp papa theo đuổi cô mới được!
Đương nhiên là mẹ Mục muốn giữ Diệp Thanh Hòa lại ăn tối, thực ra thì cô đã tang mấy cân nhưng trong mắt mẹ Mục vẫn là rất gầy, điều này khiến cô có chút cảm giác về người mẹ, người làm mẹ chính là luôn như thế…..
Cô cũng không biết vì sao mẹ Mục đối xử tốt với cô như thế, cứ coi như là duyên phận đi, nhưng là mẹ Mục từng nói, cha anh Mục Xuyên mất sớm, bác ấy phải một mình nuôi anh rất vất vả, lúc anh ấy đi học, Phong Nhất Nặc – cha cô từng cho anh rất nhiều thứ, vì biết ơn này nên đối với Diệp Thanh Hòa rất cảm kích và yêu quý.
Nói gì đi nữa, cô vẫn thích nhà họ Mục, thích tình thân ở đây.
Sau khi ăn cơm, cô níu lại một lúc xem qua bài tập cho Tiểu Trái Cây. Lúc định ra về thì Mục Xuyên trở lại, mẹ Mục vội vội vàng vàng hỏi thăm kết quả buổi xem mắt.
Mục Xuyên quẫn bách: “Mẹ, mẹ còn không biết sao?”
Mẹ Mục ngượng ngùng, thực ra thì không cần Mục Xuyên nói thì bà cũng đoán ra được mọi chuyện.
Diệp Thanh Hòa âm thầm buồn cười, thu dọn đồ đạc rồi chào tạm biệt cả nhà.
Mục Xuyên định đưa cô về nhưng cô từ chối, vì hômnay cô tự đạp xe đến.
Trên đường về cô cũng ướm chừng lúc Quách Cẩm Nhi đã ra về.
Quả nhiên, bữa tối đã xong, Tiêu Y Đình đang ngồi chơi máy game trên sofa, còn dì Vân đang dọn dẹp trong bếp.
Thấy cô về dì Vân liền gọi cô lại ăn cơm, nói có để lại đồ ăn cho cô, cô vừa định trả lời lại, giọng nói kỳ quái của Tiêu Y Đình vang lên: “Người ta đã sớm ăn rồi, còn quan tâm đến đồ ăn nhà ta sao………”
Diệp Thanh Hòa không biết tại sao anh khó chịu, yên lặng trở về phòng.
“Hôm nay em không đến thư viện!” Anh cao giọng chất vấn cô.
Cô muốn hỏi vì sao anh biết nhưng nghĩ lạithì đoán chắc là hỏi từ cửa hàng của Vương Triết, vì thế gật đầu một cái thừa nhận: “Đúng, em đến cửa hàng của Vương Triết.”
“Vậy sao?” Anh cười lạnh một tiếng, tiếp tục vùi đầu vào game.
Thấy anh không nói gì nữa, cô trở về phòng, lấy quần áo đi tắm.
&&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%
Vừa vào phòng tắm liền thấy quần áo bẩn của Tiêu Y Đình vứt bừa bộn trong bồn, cô liền ngồi xuống giặt quần áo cho anh trước.
Áo phông, quần, đồ lót…….
Cô giặt kĩ từng chiếc một, trong lúc giặt ngón tay chạm vào một chất dính dính…….
Thứ đầu tiên cô nghĩ đến chính là…….
Không thể nào…….
Nhưng là, mấy năm trước cô đã rèn luyện được khả năng trấn tĩnh, vì thế cô mạnh dạn mở quần lót của anh ra nhìn……
Vừa thấy liền không biết nói gì…..
Trong quần lót của anh vẫn còn dính một chút……
Trong và dính dính, cái cô vừa chạm phải chính là nó….
Nói gì thì nói đây cũng là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy thứ này…..
Vẫn là thấy rất ghê tởm, hung hăng bỏ vào túi giấy, ném vào thùng rác…?!
Rồi sau đó, làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, yên lặng giặt hết chỗ quần áo bẩn của anh. Sau đó đi tắm. Cô đã rửa lại rất nhiều lần chỗ ngón tay kia nhưng vẫn có cảm giác dinh dính, thực sự khó chịu mà!
May là sáng nay cô sớm chuồn khỏi nhà, nếu không đã thành cái bóng đèn lớn rồi…..
Tắm xong cô ở lại trong phòng đọc sách, ép bản thân ghi nhớ để quên đi cái cảm giác kia, cũng nhớ được một chút nhưng nhanh chóng đặc quánh lại như hồ dán.
Nói đến hồ dán, cô lại nghĩ tới cái chất lỏng trăng trắng kia, đầu ngón tay càng không thoải mái.
Đúng này, dì Vân gõ cửa phòng, trên tay là hộp sữa chua, nói với cô: “Thanh Hòa, hôm nay ở siêu thị có sữa chua giảm giá nên dì mua nhiều hơn một chút, cháu mau ăn đi còn học tiếp.”
“Dạ, cảm ơn dì Vân.” Cô xoa xoa đầu ngón tay, nhận lấy hộp sữa chua.
Mở hộp sữa chua ra, cô đang định ăn thì nhớ lại cái thứ kia, cảm giác ghê tởm lại ùa về, lập tức đẩy sữa chua ra, ăn không nổi…..
Cuối cùng, cô thầm mắng bản thân nghĩ quá nhiều. Cô mở máy tính, login trò chơi.
&&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%
Anh vẫn đang online……
Tiểu Trái Cây cũng online…..
Hai người một trước một sau bắt chuyện với cô:
“Nhất Nhất, cuối cùng thì ngươi cũng tới! Lâu không gặp ta nhớ ngươi đó!”
“Nhất Nhất tỷ tỷ, chị mau nói cho em biết làm sao để theo đuổi con gái đi? Tiêu ca ca cũng vừa dạy em mấy chiêu!”
Cô trả lời từng cái một:
“Dạo này hơi bận nên không có thời gian online……..”
“A Tổ! Em muốn theo đuổi con gái sao? Em ngứa mông hả? Hôm nay em chơi game bao lâu rồi? Quá 8 tiếng rồi đúng không? Em còn không logout mau?!”
Tiểu Trái Cây gửi đến một icon nghịc ngợm: “Được rồi, em xuống ngay đây! Cha em về rồi! Lại sắp kiểm tra bài tập của em rồi! Nhất Nhất tỷ tỷ, nhớ phải chỉ em đó, em muốn giúp cha em theo đuổi một người!”
Diệp Thanh Hòa thấy không nói nổi, xem ra có rất nhiều người lo lắng cho chuyện đại sự của anh Mục Xuyên. Không chỉ mẹ Mục một lòng mong muốn mà cả Tiểu Trái Cây cũng bắt tay vào hành động! Xem ra cô vũ công đó không tệ…..
&&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%
Tiểu Trái Cây nhanh chóng logout, tin nhắn của Tiêu Y Đình đến dồn dập:
“Nhất Nhất! Sao không nói gì?”
“Nhất Nhất, ngươi đang làm gì đó? Không để ý ta sao?”
Cô gửi lại một icon-bất-đắc-dĩ: “Vừa nói chuyện với A Tổ.”
Tiêu Y Đình liền phun lửa giận về phía cô: “Một tên tiểu P mà quan trọng hơn sư phụ sao?”
Cô không còn lời nào để nói, dù là trong thực tế hay trong trò chơi, anh luôn là người thích gây sự…….
“Nhất Nhất, ngươi đến chỗ này!” Anh gửi toạ độ cho cô.
“Làm gì?” Cô hỏi, đi về nơi anh chỉ.
Sau khi đến mới phát hiện đây là nơi PNC cho thầy trò.
“Đồng ý đi.” Anh nói.
Cô mở ra, anh gửi đến yêu cầu huỷ quan hệ thầy trò…….
“Sư phụ, thực sự muốn trục xuất tôi ra khỏi sư môn sao?” Cô gửi đến một loạt icon-đáng-thương, cô nhớ anh từng nói, trừ khi cô bỏ đi anh sẽ không đuổi cô…..
“Phải! Đồng ý đi!” Anh nói cương quyết, không để cho cô thời gian phản kháng.
Cô vốn định cầu xin anh đừng ‘đá’ cô, cho cô thêm một cơ hội, cô nhất đinh online thường xuyên hơn, nhưng là đầu ngón tay lại truyền đến cảm giác dính dính, vì thế con chuột vô thức dời đến chỗ đồng ý, trong lòng bị bó chặt bởi một cảm giác khó chịu, kiên định nhắm mắt nhấn chuột, giống như lần cô huỷ toàn bộ linh vật của anh………
Lúc mở mắt ra, hệ thống gửi đến thông báo: Nhất Nhất Phong Hà bạn không tuân thủ môn quy, Tiêu thiếu đã huỷ quan hệ thầy trò với bạn……
Cô nhìn màn hình máy tính, phần tên nick ‘Đồ đệ của Tiêu thiếu’ không còn nữa…..
“Lại đây!” Anh lại gọi cô.
Cô ngạc nhiên đi theo anh, đến khi dừng lại mới phát hiện xung quang cô đều là màu đỏ.
&&&&&DieeendaU*T(aaannleY$(8eequyyyd000nT%
Đột nhiên, cô nhận được thông báo của hệ thống: Tiêu thiếu muốn cầu hôn bạn, bạn có đồng ý không?
Chênh lệch như mức nước của sông và biển……….
Diệp Thanh Hòa trừng mắt nhìn, không biết từ lúc nào trong mắt như có sương mù vây lấy, cô hoài nghi mình đã nhìn nhầm, nhưng thông báo trước mặt lại hết sức chân thật……..