“Ách…………..” Đột nhiên ông Giang cảm thấy, theo như Tiêu Y Đình nói, lỗi của ông thật lớn…….. Tiểu tử này………
“Nhưng chuyện này chưa phải là quan trọng nhất! Điều quan trọng nhất là gì? Ông Giang, ông biết không?” Tiêu Y Đình nhìn ông Giang bằng ánh mắt mờ mịt, hỏi.
“Hả….. Chuyện gì?” Ông Giang đáp lại câu hỏi của anh.
Anh ngồi thẳng người, ôm bả vai Diệp Thanh Hòa: “Quan trọng nhất là bản thân em gái, em ấy không muốn đi nhà họ Giang! Bởi vì, em ấy đã coi cha cháu như cha ruột của em ấy, mà cha cháu, cũng coi em ấy như con gái ruột. Cha, cha nói có phải không?”
Anh quay đầu lại nhìn cha mình.
Tiêu Thành Hưng cười ha ha, ông có thể nói là không phải sao? Có thể sao??
“Đương nhiên! Thanh Hòa luôn luôn nghe lời cha, cha vẫn luôn yêu thương em ấy như con đẻ của mình.”
Trên mặt Tiêu Y Đình hiện ra vẻ đắc ý, cúi đầu vỗ vỗ bả vai cô lại hỏi: “Em gái, cha anh như thế đúng không?”
“……….” Tất cả câu hỏi này của anh đều là bẫy! Anh hỏi, có phải cô cũng coi bác Tiêu như cha ruột hay không, cô có thể chọn ra câu trả lời ở giữa có và không, đằng này lại hỏi như thế, cô có thể phụ nhận bác Tiêu rất yêu thương cô sao?
Cuối cùng, chỉ có thể gật gật đầu.
Anh nở nụ cười, nói với ông Giang: “Cho nên, ông Giang, thực sự em gái không muốn đi đến nhà họ Giang. Chính là, cô gái ngốc nghếch này luôn mềm lòng, lại rất thiện lương, chuyện hai ông bà vừa nói đây, em ấy không biết phải từ chối như thế nào, vì thế đành phải nói thầm với cháu.”
“………….” Cô quyết định từ chối lúc nào vậy? Còn nói thầm với anh nữa chứ?
“Ha ha, là vậy sao…………..” Ánh mắt ông Giang quét hai qua người trẻ một cái, sau đó liếc người bạn già, cuối cùng cười nói: “Hai kẻ già này rất muốn đón Thanh Hòa về cùng đón năm mới, nếu nói như thế, chuyện này để sau nói vậy, để sau nói……….”
Sau đó, Tiêu Y Đình rất cao hứng ăn uống…….
Tiểu Mạn không thể che giấu được sự thất vọng và tiếc nuối của mình, chỉ ăn một chút, sau đó ngồi nhìn Diệp Thanh Hòa không rời mắt.
Hôm nay Tiêu Thành Hưng cực kì vừa lòng với đứa con này, nói gì thì nói, xme ra nhóc con này cũng thật nhanh trí, những lời kia cũng chỉ có nó nói ra là thích hợp nhất……………
Mặc kệ ra sao, ông cũng rất vui vẻ dùng bữa, bản thân ông cũng rất nuối tiếc chuyện Diệp Thanh Hòa về với nhà họ Giang a!
--- ------ ------ ---------
Tết âm lịch đến.
Hai ngày trước đêm giao thừa, tuyết rơi rất nhiều. Đêm giao thừa, tuyết rơi dầy phải đến nửa thước. Đây là lần tuyết rơi nhiều như thế từ khi Diệp Thanh Hòa đến đây.
Dường như Tiêu Y Đình không biết mệt mỏi, mới sáng sớm đã lôi kéo Diệp Thanh Hòa ra sân sau, cùng đắp một người tuyết. Đến lúc trang trí cho người tuyết, anh chạy vào nhà mang ra một mắt kính lớn, đeo lên cho người tuyết, hơn nữa, còn không biết anh tìm đâu ra một đống sợi len, làm thành tóc cho người tuyết – là tóc mái. Sau đó, đặt tay lên vai người tuyết, cười nói với Diệp Thanh Hòa: “Đến đây, đến đây, tôi muốn chụp ảnh chung với em gái mình, cô gì chụp hộ chúng tôi một bức được không?”
Anh mặc chiếc áo truyền thống màu đỏ, đứng bên cạnh người tuyết màu trắng, đỏ trắng giao nhau, đúng là cảnh đẹp của năm mới, cực kỳ chói mắt, lại thêm nụ cười của anh…………
Cô đứng phía đối diện, cầm máy ảnh ghi lại khoảnh khắc kia. Cô có cảm giác, trong nháy mắt, người tuyết kia cũng muốn mỉm cười……….
Đương nhiên người tuyết không cười, cười, là tâm người chụp ảnh……….
“Tốt lắm, như vậy thì em gái người tuyết của tôi sẽ không bao giờ tan ra!” Tiêu Y Đình xem ảnh chụp, sau đó vung vung chiếc máy ảnh trong tay, dáng vẻ hết sức hài lòng, không nghĩ nhiều về lời nói của mình, không tan đi, chính là em gái người tuyết của anh………..
“Em gái, em chụp cho em một tấm, đứng vào đi!” Anh nói.
“Không được, em không chụp.” Vài năm nay cô chụp ảnh rất ít, cũng không có thói quen chụp ảnh, lần gần đây nhất chính là bức ảnh ‘Anh trai’ kia của Chung Gia Nghi.
Hai người đang nói chuyện, Khương Vãn Ngư đi ra, nói với Tiêu Y Đình: “Y Đình, lại đây.”
Tiêu Y Đình không biết mẹ gọi là chuyện gì, liền đưa máy ảnh lại cho Diệp Thanh Hòa, còn mình đi vào trong.
Lúc Diệp Thanh Hòa về phòng, từ phòng khách truyền đến một giọng nói rất quen thuộc, đang hỏi: “Anh hai, anh đang làm gì đó?”
Người có thể gọi anh là anh hai không có nhiều, ngoài cô ra thì chỉ còn Quách Cẩm Nhi.
Giọng nói kia đúng là của Quách Cẩm Nhi, nhưng bây giờ Quách Cẩm Nhi đang nghỉ đông ở phương Nam, xem ra, hai người họ đang nói chuyện điện thoại.
“Anh đang đắp người tuyết!” Tiêu Y Đình trả lời.
Sau đó liền truyền đến tiếng Quách Cẩm Nhi than vãn: “Thật sao! Anh hai! Em rất thích tuyết! Nhớ…….. ném tuyết với đắp người tuyết! Bên này mùa đông chả ra mùa đông gì cả, ấm lắm ý!”
“Vậy Cẩm Nhi qua đây sớm nhé! Qua Bắc Kinh xem tuyết! Đắp người tuyết! Hai bác Tiêu đều hỏi em, gia đình em khi nào về đây lần nữa!” Câu này là anh nói thay Khương Vãn Ngư.
Diệp Thanh Hòa nghe đến đó, không nghe nữa, trở về phòng.
Khương Vãn Ngư và Tiêu Y Đìnhnói chuyện điện thoại hồi lâu, đến tận khi Tiêu Thành Hưng giục họ ra ăn bữa sáng đoàn viên đầu năm họ mới dập máy.
Trên bàn cơm, hiển nhiên Khương Vãn Ngư rất vui vẻ, nói với Tiêu Thành Hưng: “Năm sau nhà họ Quách sẽ chuyển hẳn về đây, hai gia đình đều ở đây, thật tốt quá! Em với Hoài Nguyệt có thể cùng nhau uống cà phê, xem kịch bản như trước! Đương nhiên, không chỉ có một người vui sướng!”
Bà vui vẻ liếc Tiêu Y Đình một cái.
Cái nhìn đắc ý này, cùng biểu cảm vui vẻ kia, ai cũng có thể hiểu.
Ăn xong bữa sáng liền đến nhà ông nội, năm nào cũng như thế. Tất cả con cháu nhà họ Tiêu từ lớn đến nhỏ đều quây quần đầy đủ. Còn Diệp Thanh Hòa chỉ thu gọn nhất có thể sự tồn tại của mình, im lặng tìm kiếm một góc yên ắng giữa không khí náo nhiệt. Nhân vật cô chỉ xuất hiện khi chúc tết ông bà, nhận phong bao lì xì, sau đó lại nấp mình.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Người nhà họ Tiêu biết Tiêu Thành Hưng có một cô con gái nuôi, ông nội Giang cũng cho rằng đây là chuyện tốt,vì thế đối với những người còn lại, cũng không phải chuyện đáng bận tâm. Vì thế, luôn giữ thái độ bình thường nhất với cô, chính là, không giống với những đứa con cháu khác, không quá nhiệt tình, cũng không quá mức lạnh nhạt, tóm lại, là để cho cô cảm thấy thoải mái là được.
Thời gian nghỉ ngơi sau bữa ăn, cô sẽ bị Tiêu Y Đình kéo ra sân sau để đi dạo, đây là nơi trước đây anh trốn để đếm tiền lì xì.
Mà năm nay, cũng vẫn thế.
Ăn xong cơm chiều vẫn còn rất sớm. Tiêu Y Đình vất vả lắm mới thoát khỏi sự vây bọc của một đàn ‘gấu con’ nhà họ Tiêu, dẫn Diệp Thanh Hòa đi dạo trong hậu viện, vẫn còn thở hổn hển bên cạnh: “Thực mệt chết đi được! Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm! Về sau anh kết hôn, nhất định sẽ không cần con! Bớt được nhiều chuyện!”
Diệp Thanh Hòa cười mà không đáp. Anh rất được bọn nhỏ yêu thích, mỗi lần gặp gỡ cả gia đình, anh đều bị bọn trẻ vây quanh, đuổi bắt…………
Tuyết trên nền sân đã được dọn dẹp từ sớm, nhưng trên cành cây vẫn còn tuyết trắng tinh đọng lại. Tiêu Y Đình hít một hơi, mùi tuyết đọng như thấm vào trong lòng: “Bên ngoài thật thoải mái! Chúng ta đi tìm anh cả dòi lì xì đi! Sau đó cùng anh cả đi tìm chú ba! Hôm nay dì Nghiêm đích thân xuống bếp, chắc chắn đồ ăn sẽ rất ngon!”
Tiêu Y Đình vốn đang hứng chí bừng bừng, nói sau câu đó tâm trạng liền đi xuống: “Hay là thôi đi! Ngày mai em có thể ăn no mà!”
Ý câu này là, ngày mai cô đến nhà họ Giang, người nhà họ Giang sẽ không bạc đãi cô…………
Cũng không biết vì sao, anh rất khó chịu chuyện cô đến nhà họ Giang. Lần đó sau khi trở về từ phòng trà, Tiêu Thành Hưng đã giáo huấn anh rất nhiều, rằng em gái đã tìm được người nhà, ít nhất trên đời này em ấy còn có người thân không phải cô độc.
Nhưng tư tưởng của anh không chịu thông, luôn luôn cãi lại: Em gái không cần người thân! Bọn họ chính là người nhà của Diệp Thanh Hòa! Sau đó còn hỏi lại Tiêu Thành Hưng: “Chẳng nhẽ cha không coi em ấy là người nhà sao?” Câu hỏi này làm Tiêu Thành Hưng á khẩu không trả lời được. Hơn nữa, còn nói thêm một câu: “Huống hồ bọn họ cũng không phải người nhà của em gái! Nghiêm túc mà nói thì là kẻ thù! Bà ngoại em ấy không phải vì họ mới qua đời sao?”
Thực ra, đêm giao thừa ông Giang đã gọi điện đến hỏi ý kiến của Tiêu Thành Hưng về việc đón Thanh Hòa đến mừng lễ năm mới. Lúc ấy Tiêu Y Đình đang ở cạnh đó, khi ông hỏi Diệp Thanh Hòa, Tiêu Y Đình liền đáp thay: Không đi!
Sau đó, kéo tay cô bỏ đi……..
Giờ phút này, anh hừ một tiếng: “Anh cảm thấy nhà họ Giang không hề thành tâm đón em về………..”
Đối với ‘đứa nhỏ’ đang khó chịu này, không thể dùng một câu mà thuyết phục anh, thở dài trong lòng, cô túm lấy cánh tay anh, nói: “Anh hai, chúng ta đi nhanh chút đi, không cần ăn điểm tâm dì Nghiêm làm sao?”
“Được, đi thôi!” Anh thuận thế dắt tay cô mà đi, “Ngày mai anh sẽ cùng em đến nhà họ Giang!”
“……….” Cô có dự cảm, ngày mai nhà họ Giang sẽ không được yên bình……….
Sáng sớm hôm sau, Khương Vãn Ngư lo cho cô chu toàn mọi thứ, chuẩn bị quà tặng, còn tự mình lựa quần áo cho cô, xoay cô qua lại một hồi mới để lái xe đưa cô đi. Nhưng nhìn thấy Tiêu Y Đình cố ý muốn đi cùng cô, nụ cười trên mặt bà cứng đờ, nói: “Con đừng có đi! Con đến đó chỉ gây thêm phiền toái!”
“Mẹ! Ngài quá coi thường con trai của ngài rồi! Con phải đi mới không loạn đó!” Anh vừa nói xong, không để ý Khương Vãn Ngư ngăn cản, lên xe.
Người nhà họ Giang đã biết hết quan hệ của cô với bà Giang. Lúc này, tất cả mọi người đang ngồi đợi cô đến.
Cô và Tiêu Y Đình vừa bước vào cửa, tất cả mọi người hào hứng chào đón.
Từ ông Giang, đến tất cả con trai con dâu, sau cùng là đàn ‘gấu con’ đứng lên đón, chỉ thiếu nước cầm theo hoa tươi và khẩu hiệu mà hô tên cô. Cô cảm thấy, như vậy có hơi long trọng qúa.
Rồi sau đó, sau ông Giang đến Bạch Điệp, lại đến các con trai con dâu mừng tiền lì xì cho cô và Tiêu Y Đình.
Diệp Thanh Hòa nhận đã đành, Tiêu Y Đình cũng rất khéo miệng, ai đưa cũng khen gì đó rồi nhận như điều đương nhiên!
Bọn họ đã định từ trước, sẽ ở nhà họ Giang một người, sau khi ăn xong cơm chiều sẽ về.
Vì thế, cả buổi sáng, người bắt chuyện với Diệp Thanh Hòa không ngớt, đầu tiên là ông Giang và Tiểu Mạn, sau đó mấy người con dâu cũng thay nhau nói nói, trong đó có Bạch Điệp có vẻ quen với cô, nói khá nhiều chuyện.
Bạch Điệp nhìn cô từ đầu đến cuối, ngồi cạnh, cười nói: “Thanh Hòa, ban đầu cứ tưởng rằng cháu sẽ thành cháu dâu nhà này, không ngờ tới, lại thành cháu ngoại! Như vậy cũng tốt, chúng ta vẫn là người một nhà!”
Lời này vừa nói xong, sắc mặt Tiêu Y Đình liền thay đổi, ánh mắt anh lướt một vòng qua tất cả người nhà họ Giang, bởi vì, anh vẫn đang tìm một người, mà người đó thì vẫn chưa thấy xuất hiện…………
“Bác gái, Giang Chi Vĩnh đâu ạ?” Anh nhịn không được hỏi.
“Nó sao? Nó đang đọc sách trong phòng, mãi chưa chịu xuống! Chắc là lúc ăn cơm tối sẽ xuống thôi!” Bạch Điệp nói. Trong lòng bà cũng hiểu được vì sao đứa con trai lại như thế, từ khi biết được Diệp Thanh Hòa là chị họ của mình, nó dường như thay đổi hoàn toàn………..
“Ồ! Thật vậy sao? Dù gì bọn cháu cũng từng là bạn học, lâu rồi không gặp, nhân dịp này nên tâm sự chút!” Anh vừa nói, một bên lại trừng mắt nhìn Diệp Thanh Hòa một cái không để ai nhận ra.
Đến giờ ăn trưa, hai người họ cùng ngồi vào bàn với tất cả người nhà họ Giang.
Tiêu Y Đình nhẹ nhàng nói thầm một câu bên tai cô: “Em không thấy mệt sao? Nói cho tới trưa luôn? Ngay cả anh cũng cảm thấy mệt mỏi……….”
Diệp Thanh Hòa cảm thấy không nói nổi, con người luôn ưa vận động như anh mà có thể mệt mỏi vì nói chuyện được sao?
Nhưng mà, cô cảm thấy nhà họ Giang đối đãi với cô quá mức nhiệt tình, nhiệt tình đến mức cô mất tự nhiên, thậm chí cảm thấy ngại ngùng……..
Với người bình thường, sau bao nhiêu năm lưu lạc bên ngoài, bỗng nhiên tìm được người thân, chắc chắn sẽ vui mừng rất nhiều. Thế nhưng, cô lại cảm thấy có chút không được thoải mái. Xem ra, cái tính tình nóng lạnh bất động này của cô thật khó sửa đổi.
Nhưng mà, đến bữa cơm này, cô đã hiểu vì sao họ nhiệt tình như thế với cô, vì sao tất cả mọi người đều nhiệt tình như thế với cô…………
Đứa nhỏ lần trước đổ canh vào người cô lần này lại ngồi phía đối diện, từ lúc cô bắt đầu ngồi xuống, nhóc con dùng ánh mắt dò xét, thậm chí là thù địch để nhìn cô.
Cô khó hiểu, chả nhẽ là vì chuyện lần trước? Lần đó cô là người chịu thiệt, nhóc không bị mắng cũng không bị đánh, vì sao lại gây lòng thì hằn với cô?
Hay là, đó là ảo giác của cô……….
Cô cho rằng như thế.
Thế nhưng, câu tiếp theo làm cô thiếu chút nữa đánh rơi bát trong tay…….
“Chị định lấy mất chân gà của em sao?” Giang Chi Cung hỏi cô.
Câu hỏi như thế, thực sự không lẽ phép chút nào, không phải gia giáo của nhà họ Giang……….
Cô coi như trẻ nhỏ không hiểu chuyện, cười nói: “Đương nhiên không, chân già là món ăn ưa thích của mấy bạn nhỏ, chị sẽ không ăn.”
“Hừ! Mới không đâu!”Giang Chi Cung hừ lạnh một tiếng, “Chị đến nhà này là để muốn đoạt nhiều thứ! Bây giờ là đoạt chân gà của ta! Sau này sẽ là tiền củanhà họ Giang này……..”
Còn chưa nói xong, một bàn tay liền tiến về phía mặt Giang Chi Cung, đó là mẹ của Giang Chi Cung, vợ của con trai thứ ba nhà họ Giang, Giang Kí, tên Lôi Vận.
“Con nói bậy bạ cái gì đó? Nói bậy bạ là bị phạt!” Lôi Vận lớn tiếng quát thằng bé.
Giang Chi Cung sau bị bị ăn một cái tát, càng khóc lớn: “Oa Oa……… Là mẹ với cha nói như thế……. Chính tai con nghe thấy………..”
Tiết mục này quả đúng là một khối vàng thử lửa, sau đó mới có thể thấy được bộ mặt của nhiều người.
Mặt Giang Kí và Lôi Vận đỏ tía, hiển nhiên là vô cùng xấu hổ, Lôi Vận chỉ còn biết trút giận lên người đứa con trai, bàn tay liên tiếp đánh vào người Giang Chi Cung.
Những người khác im lặng không lên tiếng, nhìn một màn trò khôi hài này, có coi thường, thậm chí là vui vẻ khi người khác gặp hoạ……..
Tiểu Mạn tức giận đến phát khóc, cả người ông Giang kìm nén đến phát run, cuối cùng không thể nhịn được nữa, vỗ mạnh bàn: “Dừng lại cho tôi! Muốn đánh con thì về nhà mà đánh! Đánh chết tôi cũng không liếc mắt nhìn tới! Đang đánh trước mặt để cho tôi xem sao?”
Lôi Vận lập tức dừng tay, một ngón tay cũng không dám cử động.
Chuyện xấu hổ như vậy, Bạch Điệp rất tức giận, nhưng vẫn đứng ra hoà giải: “Cha, cha đừng tức giận, có hại đến sức khoẻ, hơn nữa, Thanh Hòa còn đang ngồi đây, đừng khiến cháu nó thấy khó chịu. Thanh Hòa, không cần để ý, trẻ nhỏ không hiểu chuyện nên ăn nói không suy nghĩ. Bác và ông bà đều thực lòng yêu quý cháu, chính là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, có phần ích kỉ…..”
Một câu ‘Thanh Hòa còn ở đây’ rốt cuộc cũng khiến hai ông bà Giang nén giận, sắc mặt dịu đi, kêu Thanh Hòa tiếp tục ăn cơm.
Thanh Hòa tuy rằng không vui nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì nhiều, chỉ im lặng ăn hết chén cơm. Cô biết, ngay cả cô cũng như thế thì anh hai chắc chắn……..
Quả nhiên, vừa ăn xong bữa trưa, Tiêu Y Đình liền kéo tay cô chào ra về.