Hai người bọn họ cứ vui đùa ầm ĩ suốt cả đoạn đường, vừa kịp đến buổi tiệc tối.
Trường hợp thế này, Diệp Thanh Hòa không thích, nhưng vì anh, vì mặt mũi cả gia đình, cô lại không thể không tham dự, cho nên anh tận lực để cho cô nán lại một lát, tặng quà cho đứa cháu nhỏ, tính cơm nước xong liền dẫn cô đi.
Quả nhiên không có mời người ngoài, chỉ trên dưới ba đời của hai nhà Tiêu, Khương, lại thêm người nhà của Vi Vi, mặc dù như vậy, cũng có chừng trăm người, hơn mười bàn.
Tiêu Y Đình dẫn cô đến gặp mấy anh em họ trong nhà, một đám người trẻ tuổi, không cần giao tiếp với bất kì ai.
Trong bữa tiệc, mấy đứa em rót rượu cho Tiêu Y Đình nhưng anh nào dám uống? Thứ nhất là em gái anh quản nghiêm, thứ hai, không phải đang chuẩn bị mang thai sao? Dĩ nhiên, còn một chuyện vô cùng trọng yếu, anh không dám khinh thường......
Thời trẻ của anh và Thanh Hòa, có biết, cũng có không biết, nhưng anh sợ em gái quản, quả thật mọi người đều biết, thêm với mỗi lần tụ tập Thanh Hòa luôn khiến mọi người có ấn tượng trong veo mà lạnh lùng, cũng cực kỳ nghiêm túc, cho nên ngày trước không có ai đùa giỡn với cô, không phải không dám, mà là cảm thấy không phải người cùng một đường, không chơi với nhau được, chỉ là, đã nhiều năm như vậy, mọi người đều đã lớn, không ngờ Tiêu Y Đình vẫn còn bộ dáng sợ sệt như vậy.
Mặc dù mọi người không rót rượu cho anh nữa, nhưng vẫn có người không nhịn được chọc anh, “Tiền đồ! Tiêu Y Đình, cả đời này của anh nhất định bị em gái quản nghiêm!”
Thanh danh em gái quản nghiêm, so với “Tiêu Đại Luật Sư” nổi tiếng sẽ không bao giờ dứt.....
Anh cười ha ha, lơ đễnh, lại ôm vai Diệp Thanh Hòa, “Anh nguyện ý, nguyện ý bị cô ấy trông nom cả đời!” Tính nịn hót này, hoàn toàn quên mất lúc đầu anh đã giễu cợt lão Ninh là “Nô lệ của vợ”.
Những lời này lộ ra tin tức quan trọng như vậy, một bàn người kích động, thì ra đây là bản nâng cấp của em gái quản nghiêm —— vợ quản nghiêm!
Rối rít náo loạn muốn mời một ly, chúc mừng Tiêu Y Đình – lão già vạn năm cuối cùng cũng thoát khỏi cô đơn, cũng rửa sạch mọi hiềm nghi lúc trước bảo anh là gay.
Lập trường của Tiêu Y Đình kiên định, sống chết không uống, cuối cùng các anh em thỏa hiệp, cho anh uống sữa tươi thay rượu.
Mặc dù đồng ý, nhưng lại rước về một đám miệng lưỡi khoái trá, từng người một oán hận chế nhạo anh:
“Tiền đồ! Sữa tươi là con gái uống!”
“Không phải! Là đứa nhỏ ngoan ngoãn! Anh hai của chúng ta là đứa nhỏ ngoan ngoãn của em gái......”
Nhưng những lời giễu cợt này tính là gì? Anh hai của chúng ta có tiếng da mặt dày, bản lĩnh cầm kim chọc mà tán dương như vậy, từ nhỏ anh đã hết sức quen thuộc, cho nên, ôm Diệp Thanh Hòa, vô cùng hạnh phúc nói, “Cám ơn anh em đã khen! Đứa nhỏ phải ngoan, ngoan mới có kẹo ăn!” Nói xong,bản thân còn làm nũng với Diệp Thanh Hòa, từ em gái gọi thành bà xã, “Bà xã, anh ngoan như vậy, về có kẹo thưởng cho anh không?”
Ý nghĩa của từ “kẹo” này là gì? Một bàn toàn đàn ông tất nhiên hiểu, mà đàn ông lại thích nhất loại vui đùa này, nhất thời kích động cực kỳ ồn ào.
Da mặt Tiêu Y Đình dày, nhưng da mặt Diệp Thanh Hòa không được như vậy, mặt trở nên hồng, giận anh một cái, đẩy anh ra, nói khẽ với anh, “Em đi toi¬let.”
Anh ôm cô không thả, “Anh đi với em!”
Mặc dù khi nói Diệp Thanh Hòa đã hạ giọng rất thấp, mọi người cũng không có nghe, nhưng trong trường hợp này lòng dạ đều biết rõ, từng người chèn ép Tiêu Y Đình, “Đủ rồi! Chuyện này cũng muốn đi theo sao? Anh chưa dứt sữa à? Đi theo bú sữa mẹ?”
Lời này có chút thô tục, mấy chữ bú sữa mẹ càng thêm một câu hai nghĩa, một bàn người cười ầm ĩ.
Mặt Diệp Thanh Hòa ngày càng đỏ, háy anh một cái, “Không cần! Tự em đi!” Thật không có nghe nói qua, vợ đi tolet, cũng muốn đi theo......
Tiêu Y Đình cười cười, buông tay để cô đi, dù sao, ai cũng không ngờ tới, trong hoàn cảnh nhiều người như vậy, đang ở địa bàn của anh cả, toàn bộ người nhà đều ở đây, còn có bảo an, sẽ xảy ra chuyện gì?
Anh tỉ mỉ trăm điều, giờ phút này khinh xuất, mà chính vì sự khinh xuất này, để cho anh thiếu chút nữa hối hận cả đời......
Nhiệt độ ở đây có chút cao, người lại nhiều, Diệp Thanh Hòa chỉ mặc áo len mỏng lại cảm thấy nóng hừng hực, gương mặt, lỗ tai cũng nóng lên.
Soi gương, dùng nước ấm vỗ vỗ mặt, cảm thấy hết sức thoải mái, mới sửa khăn quàng cổ lại, tỉ mỉ kiểm tra xem khăn quàng cổ có che đậy kín đáo chưa, đừng làm dấu vết xấu hổ trên cổ lộ ra mới được.
Sửa sang xong, cô mở cửa đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, trước mắt có một bức tường người. Quần đen, áo đen, mũ đen, đeo kính mát, cổ áo dựng thẳng thật cao, cơ hồ không thấy rõ mặt.
Cô biết có việc không tốt, vừa định thét lên, bị người này bụm miệng, sau đó lại đi lên một người, giữ chặt thân thể của cô, hai người liền xách cô đi.
Tiêu Y Đình cùng náo loạn với một đám anh em, tâm tình hết sức vui vẻ.
Anh luôn thích náo nhiệt, cũng rất thích trẻ con, vì vậy, cùng các anh em vui đùa, ước mơ qua mùa đông này, anh cũng sẽ cố gắng cày cấy đứa nhỏ của mình, sang năm, là đến lúc anh làm tiệc đầy tháng?
Trong lòng rất mừng, mắt rơi vào chiếc áo khoác của Diệp Thanh Hòa, thầm cảm thấy cô đã đi rất lâu, sao giờ còn chưa trở lại?
Vừa nhìn thời gi¬an, xác thực đi gần 20′ rồi......
Trong lòng nhất thời bất an, cầm áo khoác cô lên, đến toilet chờ cô.
Chờ một hồi, còn chưa thấy cô ra ngoài, anh không thể tiếp tục bình tĩnh, muốn gọi cho cô, lại nhớ tới cô không mang túi xách, điện thoại ở trong đấy......
Vì vậy kêu nữ nhân viên phục vụ, nhờ cô ấy vào toi¬let nữ giúp anh tìm một chút.
Nữ phục vụ ra ngoài, lại nói cho anh biết, gọi vài tiếng, không có người tên Diệp Thanh Hòa đáp lại......
Trong phút chốc, như một tiếng sét vang lên, mây đen bao phủ xuống, anh nhìn bốn phía, một đầu hành lang thông với đại sảnh, một đầu thông hướng cửa sau, anh lập tức chạy đến cửa sau.
Cửa sau trống rỗng, không có một bóng người, không khí lạnh lẽo úp tới, anh thật sự sợ hãi, như rớt vào hầm băng, thấu lạnh tâm can......
Ở cửa cầu thang lầu một, phát hiện chiếc khăn quàng cổ quen thuộc, màu xanh dương nhạt, là sáng nay chính anh chọn, hơn nữa còn quàng lên cho cô, vừa đúng lúc rất hợp với chiếc áo len màu xanh ngọc của anh......
Dự cảm chẳng lành càng thêm bao phủ, anh ngồi xuống nhặt lên, chiếc khăn như vẫn còn nhiệt độ cơ thể cô lưu lại......
Trong lúc bối rối, anh lại hết sức thanh tỉnh, cô đã xảy ra chuyện...... Nhất định đã xảy ra chuyện...... Trời lạnh như vậy, không có lý do gì cô lại ném chiếc khăn ở đây chạy ra ngoài......
Tay anh cầm chiếc khăn và áo khoác phát run, giống như điên chạy đi hỏi bảo an, có nhìn thấy một cô gái ra ngoài không.
Bảo an chỉ lắc đầu một cái, nói không có.
“Camera! Lấy camera ra nhìn! Chỉ trong vòng nửa giờ thôi!” Anh chưa bao giờ mất khống chế như vậy, khi nhân viên bảo an kia nói quanh co không chịu, một tay anh liền nắm cổ áo anh ta, thiếu chút nữa vung quả đấm, là một người khác bảo an khác gắt gao níu tay anh lại, mới ngăn trở anh.
Cũng vào thời khắc này, anh tự nói với đáy lòng mình đừng loạn, tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, nếu như anh không thể tỉnh táo, em gái phải làm thế nào?
Không tiếp tục làm khó bảo an, mà là đi trình tự bình thường, mời anh cả, chỉ là nói cho anh cả, đã xảy ra chuyện, anh muốn xem camera, cũng dặn dò anh ấy nhanh chóng đến, nhưng đừng kinh động những người khác.
Tiêu Y Bằng bị giọng nói cấp bách của anh hù dọa, lập tức gọi điện cho bộ phận giám sát, để anh ta theo dõi ai đã ra vào.
Lúc Tiêu Y Bằng còn chưa chạy tới, Tiêu Y Đình được như nguyện thấy băng ghi hình, xác thực, trừ x era vào, không nhìn thấy có người đi ra ngoài......
“Nhìn lại một lần!” Anh không tin cái này được, cho dù phải tìm từng chiếc xe, anh cũng phải tìm được người!
Bảo an nhìn vẻ mặt của anh cực kỳ nghiêm túc, cũng không dám khinh thường nữa, lại phát hình một lần, lúc này, Tiêu Y Bằng đã chạy tớicũng rất lo âu, “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Y Đình không trả lời, gắt gao nhìn chằm chằm màn ảnh, chợt, một chiếc Q5 đưa tới sự chú ý của anh, anh vỗ bàn một cái, rống giận, “Bảng số xe của chiếc xe này có gì đó không đúng! Là xe thay số! Các người thật vô dụng!”
Anh ghi nhớ dãy số, nhanh chóng lấy xe của mình, vội vã lái theo phương hướng của chiếc Q5, đồng thời, liên lạc với người bạn là cảnh sát giao thông, “Anh em, em gái tôi bị người mang đi, tôi thấy có một chiếc xe rất khả khi, cậu giúp tôi điều tra một chút, Q5, rất có thể là xe riêng thay số, bảng số xe là XXXXXXX, làm ơn, nhanh một chút.”
Một bên anh lái xe, vừa chú ý những chiếc xe xung quanh, tay cầm tay lái phát run, lòng lại thắt chặt......
Bên cảnh sát giao thông không thể có kết quả nhanh như vậy được, anh cố gắng thở bình thường không cho mình rối loạn cảm xúc, bức bách chính mình phải suy nghĩ, phải phân tích, ý nghĩ vừa nhóm lên liền bị anh dập tắt, một lần lại một lần, tự nhủ không thể nào......
Cuối cùng anh phát hiện, mình không cách nào suy nghĩ......
Chờ đèn đỏ, lấy một gói thuốc lá.
Đã lâu rồi anh không hút thuốc, nhưng bây giờ, anh cần nó để tỉnh táo.
Lật tung mỗi góc trong xe, anh mới tìm được một cái bật lửa, vậy mà, tay anh cầm bật lửa lại phát run, nhiều lần, cũng không thể nhóm lửa......