Mục lục
Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tinh Di

Bóng tối càng tô đậm thêm cho những vệt sáng từ những chiếc đèn lồng kéo dài hai bên bờ sông.

Trong quán trà đèn điện vẫn sáng trưng. Đám người ‘tiểu Gia Hoả’ vẫn chưa chịu ra về, còn đặc biệt kêu gào muốn được xem phòng tân hôn của hai người, không xem xét kĩ càng sẽ không về!

Tiêu Y Đình khó xử nhìn Diệp Thanh Hòa nhưng cả hai người đều bất lực, cả nhóm người như ong vỡ tổ đổ về hướng phòng tân hôn….

Phòng tân hôn của hai người được trang trí theo lối truyền thống, chỉ khác là có thêm ảnh cưới, nhưng ảnh cưới của hai người lại không giống bình thường chút nào --- là giấy chứng nhận kết hôn được phóng cỡ lớn!

“Lão Nhị, như thế này là sao?” Tả Thần An nhịn không được cười lớn, lão Nhị đúng là chỉ làm việc không ai có thể nghĩ đến.

Tiêu Y Đình thì bị hỏi, còn Diệp Thanh Hòa thì bị vô số ánh mắt hiếu kì lẫn trêu ghẹo ‘tấn công’….

Tiêu Thành Trác tỏ vẻ tiếc nuối, ra bộ nghiêm túc ôm lấy bả vai Diệp Thanh Hòa: “Chị, có một đứa cháu không biết xấu hổ như vậy bản thân em càng hổ thẹn một ngàn lần, đều do em không dạy dỗ tốt…..”

Tiêu Y Đình lập tức ‘vuốt ve’ cánh tay của chú mình, kéo Diệp Thanh Hòa trở lại lòng mình: “Chú hổ thẹn cái gì? Cháu không biết xấu hổ cái gì? Đây là cháu thể hiện lòng mình, một lòng một dạ chỉ hướng về em gái, giấy chứng nhận cũng treo ngay đó, nhắc nhở cháu là chồng của cô ấy! Mấy người thì sao? Tiểu Lộ, Tả Thần An có được tận tâm như vậy không? Đợi khi nào có dịp nói chuyện, còn nhiều chuyện về lão Tam lắm đó!”

“Tôi thì có chuyện gì cần nói chứ?” Tả Thần An cảm thấy bản thân thật đáng thương, nằm hay đứng một chỗ vẫn không tránh được ‘bị thương’….

“Ha ha… một buổi tối hôm ấy….” Tiêu Y Đình cố ý không nói hết câu, hướng tiểu Lộ thở dài, “Tiểu Lộ, những chuyện như vậy không nên nói trước mặt quá nhiều người…..”

“Chuyện gì?” Ánh mắt Hạ Vãn Lộ đưa qua đưa lại giữa hai người.

Ánh mắt Tả Thần An trở nên hung ác, “Lão Nhị, không phải là tôi không nắm chiếc chuôi nào của cậu, chỉ có điều hôm nay cậu là chú rể, không biết có nên………..”

Vẻ kiêu ngạo của Tiêu Y Đình lập tức biến mất, tươi cười nói với Hạ Vãn Lộ: “Tiểu Lộ, ha ha… vừa nãy tôi đùa vui một chút thôi… ha ha….”

Tả Thần An không buông tha, nói với Diệp Thanh Hòa: “Thanh Hòa, không phải lão Nhị muốn biểu hiện lòng trung với cô sao? Tờ hôn thú này tính là cái gì? Cần phải có giấy cam đoan, mấy trò giấy tờ này không ai giỏi bằng lão Nhị đâu!”

Tả Thần An không ngờ tới Tiêu Y Đình đã sớm có chuẩn bị: “Đâu chỉ mỗi giấy cam đoan? Tiêu Y Đình này chuẩn bị hết rồi!” Anh đi đến một ngăn kéo, lấy ra một chồng tài liệu, “Chủ động thỉnh cầu phán quyết của quan toà, tự nguyện cả đời giam cầm, vĩnh viễn không giảm hình phạt.”

Mọi người nhìn về phía đó, là giấy tờ bất động sản, chi phiếu, tiền mặt……

“Vợ, cảm ơn em đã thu nuôi anh, chỗ này là tất cả tài sản của chúng ta, giao hết cho em giữ, cha chúng ta đã nói, mười tám tuổi cha đã giao toàn quyền quản anh cho em, mong em vẫn sẽ tiếp tục. Tờ này là ’30 điều’ cũ, đây là ’30 điều mới’, tổng cộng là 60 điều, anh nhất định sẽ tuân thủ! Không bao giờ sai phạm!” Anh giơ hai tờ giấy lên trước mắt.

“Còn có cái này sao?” Tả Thần An đi đến nhìn kĩ hơn, “Tiêu Y Đình tôi tự nguyện làm những điều sau đây:

1.     Buổi sáng thức dậy lúc 5.30, dành ra 40 phút đọc Anh văn.

2.     Đi học chăm chú nghe giảng và ghi chép bài

……..

Vi phạm những điều trên sẽ bị phạt bò giống tiểu Ô Quy!”

Tả Thần An không thể nhịn cười: “Lão Nhị! Tôi vẫn không hiểu vì sao sau khi cô ấy đến nhà cậu cậu lại thay da đổi thịt, hoá ra bí mật nằm ở đây! À tôi nhớ ra chuyện này! Có lần cậu đi chơi game bị Thanh Hòa bắt gặp, cô ấy chỉ nói một chữ ‘Ô Quy’ cậu đã ngoan ngoãn đi về! Ôi buồn cười quá đi thôi! Ha ha…”

“Không đọc nữa!” Mặt Tiêu Y Đình đen sì!

“Nào dễ vậy?” Tả Thần An đi lại đọc tiếp, “Tiền tiêu vặt cũng là em gái quản lí, nếu có chuyện cần thì phải viết đơn xin, em gái phê chuẩn mới có thể đưa tiền…” Tả Thần An cười đến ngẹo cả người, “Bằng hữu! Tôi…. tôi hiểu rồi… Không ngờ lí do cậu luôn kiếm cách lừa tiền của tôi và lão Đại lại nằm ở đây! Thực ra là do cậu không có tiền! Bạn tôi, cậu còn giả bộ….”

Tiêu Y Đình không tranh cãi với Tả Thần An, ngược lại nói với Hạ Vãn Lộ: “Tiểu Lộ, em thấy không, liệu cậu ta có phải một người đàn ông tốt? Đàn ông tốt đều đưa tiền cho vợ giữ! Không tin em hỏi lão Đại đi, lão Đại, tiền của anh đều đưa cho tiểu Niếp đúng không?”

Ninh Chấn Khiêm bị hỏi bất ngờ không kịp phản ứng, ấp a ấp úng “Hả? Tôi… tôi… không có….” Thực ra là anh muốn nhưng tiểu Niếp không nhận!

Tả Thần An cười thoả mãn, vốn định kéo lão Đại về phe mình nhưng hoá ra anh ấy ở ngay phe mình rồi!

Những người khác không thể đứng nhìn được nữa, Vương Triết đứng ra góp vui: “Tôi làm chứng, Tiêu Y Đình chỉ cần nghe 4 chữ ‘Em gái cậu đến’ thì toàn thân lập tức đổ mồ hôi, eo mỏi lưng đau chân bị rút gân!”

“Đúng vậy! Tôi cũng có thể làm chứng!” Tô Chỉ San góp vui.

“Tôi có thể làm chứng! Tôi từng thấy đứa cháu yêu quý của mình bò theo tiểu Ô Quy!” Tiêu Thành Trác không thể bỏ qua cơ hội ‘giẫm lên người’ Tiêu Y Đình.

Tiêu Y Đình trợn mắt cãi: “Cái đó tính là gì? Làm vui lòng vợ không phải là đức tính tốt đẹp của đàn ông Trung Quốc sao? Tiêu Y Đình này tự hào là người mỹ đức!”

“Được thôi! Mỹ đức* tiên sinh! Em-gái-quản-nghiêm tiên sinh! Bây giờ là cơ hội cho cậu thể hiện mỹ đức của mình! Vợ cậu cũng đang ở đây, cho cô ấy xem bò theo tiểu Ô Quy là bò như thế nào đi!” Tả Thần An không tha Tiêu Y Đình.

*phẩm chất tốt đẹp.

“….” Tiêu Y Đình há hốc miệng, đúng là nói quá nhiều có thể tự giết mình…..

Diệp Thanh Hòa biết anh khó xử, liền kéo anh lại gần, nói với Tả Thần An: “Không được, Tả Thần An, anh ấy là tiểu Ô Quy của tôi mà thôi, chỉ có thể bò trước mặt tôi.”

Tiêu Y Đình không ngờ tới cô có thể nói những lời ngọt ngào đó trước mặt mọi người, anh vui mừng ôm chầm lấy cô, hôn cô: “Cảm ơn vợ! Vợ anh vạn tuế! Vĩnh viễn một lòng phục vụ vợ!”

“Nhị tẩu, còn trò của chúng tôi……” Tả Thần An cười cười, vốn định chuẩn bị một màn đại náo phòng tân hôn, chẳng lẽ mới chỉ bắt đầu đã phải rời đi? Nhìn bộ dạng bao che này của Nhị tẩu, lão Nhị quá được lợi rồi!

Tiêu Y Đình quay qua, thành kính chắp tay nói với Tả Thần An: “Lão Tam, bạn vì tôi vất vả làm nhiều chuyện như vậy, tôi đều hiểu hết….”

Tả Thần An định mắng Tiêu Y Đình nhưng Ninh Chấn Khiêm đã ngăn lại: “Thôi được rồi lão Tam, lão Nhị không phải người dễ chơi, chúng ta đi được rồi, dành lại không gian cho hai người họ.”

Ninh Chấn Khiêm đã nói vậy Tả Thần An không nói gì thêm, anh chỉ âm thầm lo lắng cho lão Đại, đại ca, anh đi ra là lính đặc chủng mà lại quên một câu này? ‘Nhân từ với quân địch là tàn nhẫn với chính bản thân mình’? Buổi hôn lễ của đại ca và tiểu Niếp, người kia có dễ dàng buông tha cho anh không! Đừng quên tính tình của lão Nhị!

Cuối cùng thì mọi người cũng rời đi hết, chỉ còn anh và cô.

Mũ phượng trên đầu cô đã gỡ xuống từ sớm. Cả ngày trải qua nhiều cảm xúc khiến khuôn mặt cô vẫn chưa hết ửng đỏ, cánh môi hồng hồng như được thoa son, vẻ ngoài như tiên nhân, vô cùng chói mắt. Ánh nhìn của cô lại giống như giọt nước rơi xuống mặt hồ đầy ắp nước, lan ra bốn phía. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, ánh mắt anh như bị nam châm hút lấy, không thể rời đi…..

“Em gái….” Anh gọi cô, “Em biết vì sao anh lại chọn ngày hôm nay không?”

Cô cười ngọt ngào, làm sao cô lại không biết? “Anh hai, ngày này mười bốn năm trước, là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau…”

“Đúng vậy….” Anh tin cô cũng nhớ rõ….. Ngày này mười bốn năm trước, cô vừa nhỏ vừa gầy, trên người đều là vẻ xưa cũ xuất hiện trong phòng khách nhà anh, tóc mái che gần hết khuôn mặt, lại thêm cặp kính to khiến anh có cố nhìn cô cũng không được. Bây giờ cô nhóc ấy không chỉ lớn lên xinh đẹp, mà còn mặt giá y đứng trước mặt anh, trở thành vợ của anh………

Tiêu Y Đình đánh úp tới, Diệp Thanh Hòa không kịp né liền bị anh ngập lấy môi….

“Em gái, anh vẫn không tin được…. Đến bây giờ anh vẫn nghĩ anh đang nằm mơ…” Anh hôn cô, hô hấp dần trở nên dồn dập hơn.

Cơ thể cô dần dần mềm nhũn dựa vào lòng anh. Đầu ngón tay linh hoạt của anh nhanh nhẹn cởi bỏ thắt lưng của giá y, áo khoác Hồng Y được cởi bỏ, để lộ phần vai nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô. Ánh mắt anh vô tình như cố ý lướt xuống phía dưới, ở đó là hai đoá hoa, đang liên tục lên xuống theo nhịp hô hấp dồn dập của cô….

“Em gái…..” Hô hấp của anh như được lửa thúc giục, gắt gao muốn đến gần cô hơn nữa…….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK