Cô liếc anh một cái, không thể nhịn thêm được nữa: “Sao em lại cảm thấy Tả Thần An cho người nhìn cảm giác thiện cảm hơn là anh nhỉ?”
“….” Đây chính là đả thương lòng tự tôn! Toàn bộ tổn thương rồi! Anh sống trên đời này đã ba mươi năm, có người nghi ngờ khả năng học tập của anh, cũng có người nghi ngờ nhân phẩm hay khả năng làm việc của anh, nhưng chưa từng có ai nghi ngờ vẻ ngoài hoàn hảo của anh nha! Đúng là ván đã đóng thuyền, không còn nể mặt nể mũi nữa mà!
“Nhà họ Tả mới chính là chân chính xinh đẹp, anh cả nhà họ, chị Thần Hi, rồi lão Tam, tất cả đều là người đẹp có tiếng, ngũ quan đều tinh tế xuất sắc, hoàn toàn có thể so sánh với tiêu chuẩn của điêu khắc…….” Cô nhìn chằm chằm anh, nói không ngừng.
Anh không phục! Rất không phục! Cô nói đến Thần Hi cũng không sai, anh vốn luôn coi chị ấy là một người vô cùng xinh đẹp, nhưng tại sao còn lôi cả lão Tam lên, còn đội lên trên đầu anh?
“Cái gì mà ngũ quan đạt tiêu chuẩn? Em nhìn cho kĩ, nhìn cho kĩ vào, mũi anh đây là quá dài hay bị lệch? Mắt cũng không mỏng như sợi dây? Sao anh không được tiêu chuẩn hả?” Anh đưa mặt lại gần mặt cô.
Cô lắc lắc đầu, bản tính ngây thơ của người này, đừng nói là sáu năm, cho dù là sáu mươi năm cũng vẫn không thay đổi……Một người đàn ông trưởng thành còn xù lông lên như thế làm gì?
Hai người đang đứng dưới lầu tiểu khu, xung quanh không có ai, anh lôi kéo tay cô không cho phép cô lên lầu, nhất quyết trận này phải phân cao thấp với Tả Thần An: “Em nhìn cho kĩ lại, anh không bằng lão Tam sao?”
Khuôn mặt nghiêm túc của anh gần trong gang tấc, càng khiến cô thất buồn cười, cô chớp chớp ánh mắt sáng ngời, thở dài: “Không cách nào so sánh được hai người bọn anh…. Mỗi người một vẻ….. Em đều cảm thấy…. vẫn là lão Đại đẹp trai nhất, hơn nữa còn là quân nhân, mạnh mẽ nam tính, người như thế sức hút không vừa mà…”
Nhất thời anh cảm thấy chính mình giẫm phải bãi bùn rồi……
Anh không bằng cả tên Ninh Chấn Khiêm sao?
“Anh ấy đen…..” Anh buồn bực thốt lên, nhưng mà không thể nói hết câu, người phụ nữ trước mặt anh đột nhiên nhón lên, hôn chụt vào môi anh, nuốt lấy tất cả lời anh định nói, mọi tức tối của anh chỉ còn mây khói……
Người nào đó ‘ăn đậu hũ’ xong xuôi liền vui vẻ lên lầu, chỉ có mình anh là ngơ ngẩn đứng lại đó, ngây ngốc cười một mình, lúc sau mới nhớ tới cần lên nhà, mặt nhanh chóng nóng bừng……..
Một người từ khi đi nhà trẻ đã bắt đầu yêu đương như anh còn biết đỏ mặt! Chính anh còn cảm thấy mình quá doạ người rồi!
Thực ra, không phải anh quá đểý vẻ ngoài như thế, người khác thấy như thế nào anh không quan tâm, quan trọng là….. anh hi vọng anh là tốt nhất trong lòng cô, bất kể trong hoàn cảnh nào, giống như cô trước đó ăn mặt rất bình thường, nhưng luôn là xinh đẹp nhất trong mắt anh…..
Diiiiien&$$#daaan*&%Ư@nnleedu(^%$uuuuuuuu#&&^%uyd0nnnnnnn
Hôm nay là Chủ Nhật nên Tiêu Y Bằng và Trình Oái Vi cùng về nhà, hai người vốn quá khác nhau, tính đến bây giờ cũng ở cạnh nhau được ba năm rồi……
Ba năm không gặp, Trình Oái Vi đối với cô không còn giống trước kia, vẻ mặt tươi cười không còn nữa…….
Cô thay đổi, Trình Oái Vi cũng vậy.
Rất hiếm khi có dịp tất cả mọi người đều ở nhà, ngoại trừ Tiêu Thành Trác, vì thế Tiêu Thành Hưng rất vui vẻ.
Ăn đến một nửa, Trình Oái Vi đặt bát xuống, giống như ăn không nổi, Khương Vãn Ngư liền khuyên bảo cô: “Lúc này con cần phải ăn nhiều lên, không muốn ăn cũng phải ăn vào, vì con bây giờ không chỉ là một người nữa.”
Trình Oái Vi có tin mừng rồi sao?
Diệp Thanh Hòa nhìn lướt qua bụng của Trình Oái Vi, vẫn không có gì bất thường, không thể nhìn ra, nhưng là, biểu cảm của Trình Oái Vi rất ôn nhu, còn ngoan ngoãn cầm bát lên bắt đầu ăn lại, Tiêu Y Bằng nhìn theo cô, ánh mắt cũng nhu ổn, thậm chí còn hơi giống một người cha, gắp thêm đồ ăn cho Trình Oái Vi.
Trình Oái Vi như vậy, không còn là một cô gái hào hứng như lửa trước đây……
“Chúc mừng anh cả, chị dâu.” Cô chúc mừng tự tận đáy lòng, đứa trẻ có cha có mẹ, thật là tốt…….
Cô cười vui vẻ, không chỗ nào không cho thấy sự ngưỡng mộ của mình.
Tiêu Y Bằng cười cười: “Cảm ơn em, Thanh Hòa, không cần hâm mộ bọn anh, cố lên! Hai em cũng sẽ nhanh được thôi!”
Diệp Thanh Hòa cười cười, cúi đầu uống canh.
Tiêu Thành Hưng cũng cười: “Nha đầu này đang xấu hổ sao?”
“Không có…..” Mặt cô dần nóng lên.
Đột nhiên Trình Oái Vi đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, chú ý của tất cả mọi người đều dồn lên cô ấy, giải thoát cho Diệp Thanh Hòa khỏi xấu hổ.
Sau khí ăn xong, tất cả chủ đề đều xoay quanh con cái, đồ ăn có lợi cho sản phụ và đứa bé, mọi người đều say sưa bàn tán.
Đương nhiên không quên dặn dò Diệp Thanh Hòa sớm chuẩn bị tinh thần.
Diệp Thanh Hòa dựa người vào sofa nghe, có chút buồn ngủ, nghe thấy tên mình nhanh chóng tỉnh táo lại, vui vẻ vâng lời.
Tiêu Thành Hưng không đành lòng nhìn cô như thế, cười nói: “Cũng không biết hai đứa đã đi đâu, mệt mỏi thành như thế, nên nghỉ ngơi sớm một chút, không cần ngồi ở đây nữa.”
Tiêu Y Đình đã sớm muốn lên lầu, thấy đèn xanh được bật, không chần chừ kéo tay Diệp Thanh Hòa xin phép rồi lên lầu.
Diiiiien&$$#daaan*&%Ư@nnleedu(^%$uuuuuuuu#&&^%uyd0nnnnnnn
Đi đến hết cầu thang, anh quay sang hỏi cô: “Hôm nay ngủ ở phòng em hay phòng anh?”
Cô nghĩ nghĩ: “Hay là phòng anh đi!”
“Được!” Anh hứng chí bừng bừng ôm cô đi về phía phòng mình.
Cô hơi chần chừ: “Anh vào trước, em đi tắm.”
Anh nghe xong, đột nhiên cười, hạ thấp người nói vào tai cô gì đó, đổi lấy một cái liếc mắt của cô: “Cả ngày anh chỉ nhớ được những thứ kia thôi sao? Đừng nói với em đó là học tập!” Luyện tập như thế này cũng quá thường xuyên rồi!
Anh nháy nháy mắt: “Cái này…. là ôn bài?”
“….” Cô lắc đầu, nhưng vẫn cười cười, “Khổng Tử cũng bị anh làm cho tức chết….. Sao anh có thể nói ra cái từ ‘ôn bài’ dễ thế chứ? Đúng là đạo đức giả mà! Còn đem trích dẫn của người đi trước ra làm trò đùa nữa chứ?”
Anh lại nháy mắt: “Có liên quan đến đạo đức sao? Hơn nữa, chúng ta làm cái chuyện ‘ôn tập’ này không phải là rất có đạo đức sao? Cái gì mà thực sắc, Khổng Tử đã nói, đó là nhu cầu để con người tồn tại nha! Không phải là thánh nhân nói sao?”
Cô đầu hàng: “Được rồi, anh nguỵ biện giỏi, không nói với anh nữa!”
Cô đẩy cửa phòng mình, muốn đi vào liền bị anh giữ lại: “Gì chứ! Anh không nguỵ biện, tất cả đều là lời người đi trước mà! Sang phòng anh!”
Cô hất tay anh ra: “Em đi lấy quần áo!”
Lúc này anh mới thả tay cô ra, huýt sáo đi về phòng mình, quả thật, anh đã rất muốn nói: “Thực ra, cũng không cần lấy quần áo, hơi phiền…..”
Diiiiien&$$#daaan*&%Ư@nnleedu(^%$uuuuuuuu#&&^%uyd0nnnnnnn
Cô không chỉ lấy mỗi quần áo, lúc cô xuất hiện trước mặt anh, trong tay còn có thêm môt ly sữa.
Liếc mắt thấy cốc caffe trên bàn làm việc của anh, cô nhanh chóng đặt ly sữa vào tay anh: “Uống cái này đi, anh bắt đầu uống caffe từ bao giờ vậy? Về sau không được uống nữa.”
“Được, vậy em phải giám sát anh, mỗi ngày cho anh uống sữa, anh sẽ không uống caffe nữa.” Anh cực kỳ thích cảm giác như vậy, bị cô quản ngược quản xuôi, anh thừa nhận, mẹ anh có một câunói rất đúng, anh cuồng bị ngược.
Anh cho rằng bị em gái quản lý nghiêm ngặt không có gì là không tốt, hiện tại là bị vợ quản lý lại càng tốt hơn! Lúc cô mặc kệ anh, anh đều không thể thoải mái, hiện tại cô đã ở đây, thật tốt quá rồi, anh rất muốn mua sổ xố lúc này, biết đâu lại trúng số độc đắc……
Cô nhìn lần thứ hai, thấy gói thuốc trên đầu giường, liền cau mày: “Sao lại có nhiều thú vui không tốt thế này?!” Đương nhiên, trên quãng đường trưởng thành của một người đàn ông không tránh được những bồng bột tò mò của một thiếu niên, muốn thử qua mọi thứ, anh cũng thế, nhưng anh không biểu hiện ra bên ngoài nên cô không biết được, anh cũng không để nó trở thành thói quen.
“Ưm…. Nhiều lúc mệt mỏi có dùng để giải toả một chút…….” Những thú vui không tốt này, đều trở thành thói quen suốt ba năm cô bỏ đi……..
Cô đi đến cầm hộp thuốc là ném vào thùng rác, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm nghiêm khắc: “Không cho phép! Anh muốn nâng 30 điều lên 100 điều sao?”
Anh uống một hơi hết ly sữa, nhìn cô cười, đưa tay ra kéo cô vào trong ngực: “Như này không được, như thế kia cũng không được, vậy phải làm sao đây?”
Vẻ mặt cô kìm nén, đang định nói gì đó liền bị nụ hôn bất ngờ của anh chặn lại.
Đầu óc không còn minh mẫn, bị anh bế lên, đi thẳng về phía phòng tắm, trong lúc cấp bách cô tiện tay vơ lấy chỗ quần áo.
Anh cười cô: “Em không sợ phiên toái sao?”
Cô không sợ phiền toái……..
Trong bồn tắm sứ lớn hơi nước bốc lên mù mịt, từ lúc nói đến chữ ‘tắm’ cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chắc chắn là không có chuyện đơn thuần tắm rửa,mà trên thực tế là không có cách nào né tránh……
Vì lần trước cô từng nói, cô chưa từng một lần thực sự ‘vui vẻ’ nên lần này anh rất kiên nhẫn, không vội vã như hai lần trước, mãi đến khi cả cơ thể cô ửng đỏ sẵn sàng tiếp nhận anh mới tiến hành bước tiếp theo, nhưng mà, tại thời điểm mấu chốt nhất, cô run run giọng nói với anh: “Đợi một chút….”
“Em sao vậy?” Anh thở hổn hển.
“Dùng cái này, có được không?” Hôm nay nói quá nhiều về chuyện con cái, cô vốn không có cơ hội mở lời, nhưng đến lúc này thì không thể không nói………
Anh nhìn theo tay cô lấy từ trong đống quần áo ra một cái hộp nhỏ, ánh mắt liền ảm đạm: “Hôm nay em bảo đi mua là mua cái này…….”
“Vâng….” Cô đưa cho anh, “Rất xin lỗi, anh hai, em….. bây giờ chưa muốn có con…”
“Vì cái gì?” Không phải trên đường về nhà cô đã nói……
“Rất xin lỗi, anh hai, cho em thời gian, em mới trở về, công việc còn chưa bắt đầu….” Cô thấp giọng nói, đột nhiên trước mắt trống rỗng, kính đã bị anh gỡ xuống, hai gò má ửng hồng kiều diễm động lòng người.
Lòng anh lập tức mềm nhũn, hoàn cảnh của cô anh hiểu rõ, người luôn luôn hưỡng về công việc như cô chắc chắn chưa muốn có con sớm, tuy nhiên, anh không khỏi thất vọng tràn trề, chỉ có điều cũng không ảnh hưởng lắm đến ‘cảm hứng’ của anh, anh nhận lấy đồ cô đưa, nói: “Được, chỉ có điều, về sau em phải bồi thường cho anh, sinh cho anh mười tám đứa…..”
“….” Cũng chỉ là một câu nói thôi, thành hiện thực được không?
Bất quá, cả hai không có quá nhiều thời gian suy nghĩ vấn đề này, một cảm xúc khác đã chiếm trọn tâm trí cả hai……
Cuối cùng cô cũng chịu tin tưởng lời người đời nói, luôn luôn có một việc, một cảm xúc khiến con người ta sung sướng mà khó chịu, bồng bềnh không muốn xuống……
Đêm qua tuy có đau đớn nhưng cô cũng phải thừa nhận đã hai lần như thế.
Nhưng đêm nay, cô chính thức thành xơ lụi…….
Hưởng thụ so với đau đớn càng khiến con người ta mơ hồ……..
Xong xuôi, cô nằm úp sấp trên giường, anh vén tóc của cô hỏi nhỏ: “ ‘Vui vẻ’ rồi chứ?”
Cô không nói thành tiếng được nữa.
Rồi sau đó, anh hỏi tiếp: “Có tiến bộ không?”
Cô nghĩ nghĩ, cố hết sức tỉnh táo để trả lời anh: “Không phải anh nói anh đã từng nghiên cứu qua sao? Nghiên cứu như thế nào vậy?”
“Hả….”Anh do dự, mấy chuyện đàn ông này sao có thể nói cho cô nghe.
“Cùng cô gái kia sao? Người trong bức ảnh ba năm trước?” Cô nhắc lại chuyện ba năm trước.
Lần này anh thực sự rối rắm: “Em gái, cái kia là…….”
“Em biết…..” Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, “Là ảnh PTS* đúng không?”
*Photoshop
“Em…. nhìn ra được? Cái này cũng nhìn ra được sao?” Anh bị cô nhìn xuyên thấu có chút xấu hổ.
Cô gật đầu: “Anh chắc chắn không……”
Anh ha ha cười: “May quá, nếu em không quay lại anh đã không có người làm chứng rồi.”
Cô nhìn anh, ánh mắt như sóng, lại như dòng nước ôn hoà chảy êm đềm, chuyện gì đều cũng có thể xảy ra, nếu như anh như thế thật, cũng là chuyện đương nhiên………..
“Anh hai, anh rất tốt với em, em đều biết……”
“Cho nên, em định thế nào?” Anh nhịn không được nhéo nhéo cái mũi của cô, bộ dạng ngoan ngoãn của cô thật đáng yêu!
Không, dáng vẻ nào của cô cũng đáng yêu! Kể cả là hung dữ!
“Em? Em cũng sẽ đối tốt với anh……”
Cô vẫn nhìn anh với ánh mắt kia, thấy được anh đã mềm lòng, ôm chặt lấy cô, nụ hôn lại đặt xuống: “Chỉ cần yêu anh thôi…….”
“….” Anh đang điên, đúng không? Giống như phát tiết toàn bộ những gì phải chịu đựng những năm qua? Cô thực sự mệt không kham được nữa, “Anh hai, em mệt lắm, không được…..”
“Không có vấn đề gì, ngày mai em cứ việc ngủ cả ngày…..”
“…..” Nhưng là, cô có thể lười biếng được như thế sao? Cô hoài nghi……..
Diiiiien&$$#daaan*&%Ư@nnleedu(^%$uuuuuuuu#&&^%uyd0nnnnnnn
Trên thực tế, cô không thể ngủ nướng như anh nói, không biết vì cái gì, rõ ràng là người rất mệt mỏi nhưng sáng hôm sau lại dậy rất sớm, anh vẫn còn đang ngủ.
Anh giống như một đứa trẻ tham ăn, lần đầu tiên được niếm thử một thức kẹo ngọt ngào đến kì lạ, cứ muốn ăn mãi không ngừng, khi nào không thể tiếp tục mới tạm buông tha.
Giờ phút này cũng có thể thấy được sự thoả mãn của anh, cả khi đang ngủ khoé miệng vẫn mỉm cười……
Cô nói Tả Thần An hay Ninh Chấn Khiêm cũng chỉ là để chọc anh, nhìn anh lúc này cô không thể so sánh với ai, một khuôn mặt đẹp đang say mình trong giấc ngủ an tĩnh……
Cô nhìn thật lâu, sau cùng yên lặng khẽ thở hắt ra, đưa đầu qua khẽ hôn vào môi anh.
Rồi sau đó nhẹ nhàng rời giường.
Đột nhiên cô bị một bàn tay giữ lại, ấn cô trở lại chăn, đôi mắt vừa nhắm đã mơ choang, nhìn chằm chằm cô đầy ẩn ý: “Em vừa mới làm gì đó?”
“…..” Quả nhiên là tỉnh rồi, thật là….. “Đừng nháo, dậy thôi….” Cô nhắc nhở anh.
“Không phải nói em cứ ngủ một ngày sao? Sớm như vậy đã dậy rồi?” Anh cúi người cọ tới cọ lui trên cổ cô, tóc ngắn ma sát khiến cô có chút ngứa ngáy.
Cô rụt rụt cổ: “Em không ngủ được, anh ngủ tiếp một chút đi, em đi trước, hôm nay không cho anh làm loạn nữa,”
Cô rất sợ nếu anh cứ tiếp tục cọ tới cọ lui thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, cha mẹ biết được thì sẽ nghĩ gì?
Anh ngẩng đầu, điều chỉnh lại biểu cảm: “Một chút thôi, sau đó sẽ để em đi.”
Cô bất đắc dĩ, đành phải đồng ý với anh, nhưng làm gì có chuyện chỉ một chút, triền miên hồi lâu anh mới chịu để cô rời giường, còn mình nằm lại ngủ tiếp, tự bổ sung thể lực….
Diiiiien&$$#daaan*&%Ư@nnleedu(^%$uuuuuuuu#&&^%uyd0nnnnnnn
Anh đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy, mắt mở lớn, nhìn sang bên cạnh thấy trống trơn, nhất thời hốt hoảng, sau đó nhìn thấy dấu vết đêm qua mới yên tâm trở lại.
Nhưng là, không thấy cô trong lòng vẫn không yên, nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, sau đó nhanh chóng xuống lầu tìm cô.
Vừa xuống lầu bắt gặp dì Vân đang tổng vệ sinh, anh hỏi: “Mọi người đâu cả rồi?” Trong nhà không có ai?
“Tiêu tiên sinh và Tiêu phu nhân đã ra ngoài, Thanh Hòa đang ở trong bếp.” Dì Vân cười cười.
Anh chỉ quan tâm nửa sau của câu!
Nghe xong nhanh chóng chạy lại phòng bếp, nhìn thấy bóng lưng cô mang tạp dề bận rộn trong bếp, cục bất an rơi bịch xuống đất.
Đến gần, ôm cô từ phía sau: “Đang làm gì đó?”
Cô ngửa đầu cười: “Làm bữa sáng cho anh.”
“Mệt như thế còn làm những thứ này làm gì? Trong nhà không phải không có ai làm!” Anh ngửi thấy mùi cháo ngô nếp thơm phức.
Cô dựa vào trong ngực anh nói nhỏ: “Em muốn chính tay làm cho anh.”