Tiêu Y Đình cũng không nói gì nữa, mặt đen thui tỏ vẻ không phục: “Cha sao lúc ấy còn gọi em trai, sao ngài lại không đồng ý?”
Mặt Tiêu Thành Trá lộ vẻ ngây thơ, nhíu đầu mi nhỏ lại nói: “Cháu gọi tôi là em trai, vậy không phải sẽ gọi cha cháu là anh cả sao? Thế mà cũng được sao?”
Mặt Thành Hưng lập tức lại xìu xuống, trợn mắt quát Tiêu Y Đình: “Hồ đồ!”
Diệp Thanh Hòa ở một bên nhìn mặt mà nói chuyện, phát hiện ngay cả Khương Ngư Vân cũng bởi vì những lời nói càn quấy này mà hơi mỉm cười, tâm tình căng thẳng liền thả lỏng theo, gia đình hạnh phúc, không khí náo nhiệt như vậy cô cũng đã từng có qua.
…..
Nhưng mà, đúng như bác Tiêu từng nói, cô mới đến, sao có thể rối loạn bối phận? Tại sao có thể bởi vì cô mà khiến trong nhà họ sẽ có người không thoải mái?
Vì vậy khẽ cười, chủ động mà đưa ý kiến: “Bác Tiêu, cứ gọi theo bốn phận thôi ạ.” Nói xong liền cúi đầu, dắt tay Tiêu Thành Trúc: “Chú nhỏ, xin chào, rất vui được quen biết chú.”
Tiêu Thành Trác không vui, cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu: “Tôi cũng rất hân hạnh được biết cháu, nhưng tôi vẫn thích gọi cháu là chị hơn! Chị, đi, chúng ta đi nào!”
Ở trong nhà này, hiển nhiên Tiêu Thành Trác là người được quan tâm, người anh cả Thành Hưng này đối với đứa em nhỏ tuổi nhất vẫn luôn cưng chiều, đối với việc thằng bé cố chấp gọi chị cũng không áp đặt can thiệp, nhưng bởi vì Diệp Thanh Hòa đứng ra hòa giải nên Tiêu Y Đình cũng không nói gì nữa, bất đắc dĩ lạnh mặt cùng mọi người đi tới phòng ăn.
Cũng không biết là tại sao, Tiêu Thành Trác cùng với cô cực kỳ hợp ý nhau, cậu bé hết sức thích cô, cùng cô ngồi cạnh nhau không nói, lại còn không ngừng gắp những món ăn ngon vào trong chén của cô nữa, cái miệng nhỏ nhắn vừa cằn nhằn không ngừng, vừa giới thiệu tên của từng món ăn.
Tiêu Thành Hưng đối với một màn này rất là hài lòng, cười nói: “Ta còn lo lắng Thanh Hòa tới Bắc Kinh sẽ cảm thấy cô đơn, có người hoạt náo cũng làm cho ta yên tâm hơn.”
Tiểu tử kia nghe vậy càng thêm vui sướng, liền hùa theo: “Đó là đương nhiên, em là nam tử hán, nhất định sẽ bảo vệ chị ấy thật tốt! Chị à, nếu như cháu của em khi dễ chị thì nhớ nói cho em biết.”
Khi cậu bé nói đến ba chữ “Cháu của em” này, vẻ mặt nhất thời không nói ra được, làm cho Diệp Thanh Hòa thật buồn cười, mặc dù, mặt chỉ hơi hơi giãn ra, nhưng có lẽ đã lâu rồi đây là nụ cười đầu tiên xuất phát ra từ nội tâm.
Nhìn Tiêu Y Đình thể hiện biểu cảm “Tiểu tử, rất đáng đánh đòn rồi đấy”, nhưng vì ngại bối phận, lại sợ Tiêu Thành Hưng, chỉ dám một bên tức giận mà không dám nói bật lại, cô liền mấp máy môi, nói nhỏ: “Chú nhỏ nói đùa thôi, anh hai làm sao sẽ khi dễ cháu chứ.”
Tiêu Thành Trác lại hừ hừ hai tiếng, vẻ mặt hiển nhiên muốn nói: “Bình thường khi dễ tôi còn thiếu sao”
Nói đến hai người này thật đúng là oan gia đối đầu, cả hai đồng thời vươn đũa đâm vào một miếng cánh gà, hơn nữa mắt to trừng mắt nhỏ, không nhường nhịn nhau, mắt thấy họ chuẩn bị nháo lên, Tiêu Thành Hưng liền trừng mắt. “Thằng hai! Con bao nhiêu tuổi rồi? Chú ấy bao nhiêu? Còn tranh với đứa bé sao?”
Tiêu Y Đình cả giận, nhưng vẫn thu đũa lại, trả lời một câu: “Không phải là chú của con sao? Như thế nào lại còn tranh?”
“Ha ha ha ha…” Trong phòng ăn liền vang lên một tràng cười thật to, ngay cả người giúp việc cũng không kìm được mà mỉm cười.
Tiêu Thành Hưng cười không ngậm miệng lại được, còn nói: “Giống y như thằng dở hơi!”
Duy chỉ có Diệp Thanh Hòa vẫn chỉ hơi giương khóe môi lên, thanh thanh đạm đạm, nhìn người một nhà bọn họ đầy vui vẻ…
Lại thấy một miếng cánh gà bay vào trong chén mình, giọng nói non nớt của Tiêu Thành Trác vang lên: “Chị à, em giành cho chị ăn đấy.”