Ngày hôm đó, anh và cô giống như hai đứa ngốc, đứng ngoài sân cười cười nói nói đến tận tối muộn.
Anh đau lòng cho cô, càng yêu thương cô hơn, cũng vui hơn vì cô đã dần mở cánh cửa lòng để anh bước vào.
Đây là chỉ bắt đầu của mọi chuyện vui vẻ.
Anh tin tưởng.
Cô đã từng thiếu, anh sẽ bù đắp; những thứ anh từng bỏ lỡ anh sẽ bù lại; cô không buông xuống được, anh sẽ giúp cô.
Chăm sóc cô, đó là tránh nhiệm quan trọng nhất cuộc đời anh.
Buổi tối, hai người đi vào một quán ăn cổ điển, vẫn chọn một bàn gần cửa sổ, gió sông nhẹ thổi vào, không biết từ đâu vang lên tiếng đàn tranh, Dạ Lai Hương ngoài cửa sổ cũng đang nở rộ.
Đồ ăn được mang lên, ngay lập tức anh không còn tâm trạng ngắm cảnh lúc nãy, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ cầu xin: “Uống một chút nhé!”
Bây giờ đều đã trưởng thành, cô đâu phải người hà khắc như thế?
Cô mỉm cười.
Trăng sáng rượu ngon, khung cảnh đẹp như thế, nếu không phải Tiêu Y Đình có điện thoại, thì không biết lúc nào hai người mới rời quán.
Nhưng dù sao, dù là ở đâu, cảnh đẹp ra sao, là người đi cùng bạn mới là điều quan trọng nhất.
Công việc thì không có ngày chủ nhật, máy tính luôn mang theo bên người, hôm nay có điện thoại đến, chắc là vụ kiện có tiến triển gì mới.
Là điện thoại của trợ lý, anh nghe xong, tiếp tục ngồi lại, dáng vẻ thờ ơ.
Vẫn là cô nói trước: “Chúng ta nên về thôi, không còn sớm nữa.”
Khi đó anh mới không tình nguyện thanh toán, nói: “Ở đây thật thoải mái, em gái, sau này chúng ta già sẽ về đây tĩnh dưỡng nhé!?”
Hai người vừa nắm tay nhau ra khỏi cửa, một cơn gió mang đậm hơi nước từ sông thổi đến, dễ dàng thấm vào cả da thịt.
“Được.” Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Trở lại khách sạn, anh dỗ cô đi ngủ trước rồi lại bắt tay vào công việc.
Cô vốn là một người yên tĩnh, không nháo anh, cầm một cuốn sách, dựa vào đầu giường, xem đến khi mỏi mắt rồi ngủ thiếp đi.
Cô chưa từng giống như mấy ngày nay, dễ dàng ngủ thiếp đi.
Anh đang làm việc nhớ đến cô, quay lại nhìn, bắt gặp bộ dạng cô ngủ quên, cuốn sách vẫn còn đang mở.
Anh nhịn không được cười một tiếng, đi lại giúp cô cất sách, chăm chú nhìn cô đang ngủ say, nhẹ nhàng hôn xuống môi cô, sau đó tiếp tục quay lại làm việc.
Dien&^$$%$#nnnndany&[email protected]@&8yleeeeeq&54uyyyyydoooonnuu
Đang ngủ Diệp Thanh Hòa mơ hồ cảm nhận được có người nằm xuống ôm lấy cô, mơ mơ màng màng mở mắt, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ phòng khách sạn. Cô tự hỏi, anh làm việc cả đêm sao?
Anh mệt nên ngủ thiếp đi, cô yên lặng rời giường để không đánh thức anh.
Quả thật hôm nay cô định cùng anh đến thăm mộ ông bà ngoại, ngày ấy ông mất sớm, khi bà mất có di nguyện được chôn cùng ông nên mộ hai người ở cùng một nơi, chỉ là có hơi xa chỗ này một chút.
Tiêu Y Đình vừa mới ngủ say, đương nhiên cô không nỡ làm anh tỉnh giấc, buổi chiều cũng đã đặt vé bay về Bắc Kinh, nghĩ ngợi một lúc, quyết định tự mình đến đó.
Ông ngoại trong trí nhớ của cô không rõ lắm, chỉ có một bức ảnh chụp nửa người trên, lúc còn trẻ cũng rất anh tuấn, hơn nữa còn thêm bộ quân trang nên khí chất càng mạnh mẽ.
Cô nhớ từng nghe mẹ nói, ông bà ngoại rất thương nhau, một người anh tuấn bức người, một người xinh đẹp uyển chuyển, hai người dựa vào nhau giống như cây liễu dựa vào cây đại thụ, chẳng cần phối hợp cũng đã rất hài hoà, dĩ nhiên bà là người mà ông yêu nhất, vì thế về sau bà bỏ ông đi trước nhưng ông chưa từng nghĩ đến chuyện đi bước nữa.
Mẹ nói, ông thích rượu, bà thích trà, vì thế cô mang theo cả hai.
Chín năm cô chưa từng về lại đây, lúc đầu là không dám, về sau là không thể.
Cô nhớ mang mác ngày sinh nhật của bà ngoại là vào tháng sáu nhưng không rõ là ngày nào.
Hôm nay thời tiết không được như hôm qua, có chút gió và mây mù nhưng cũng may suốt dọc đường không có mưa.
Cô vạch phần cỏ che khuất bia mộ nhìn lại ngày sinh của bà ngoại, đúng là tháng sáu, tính theo ngày âm, thật trùng hợp lại đúng là hôm nay!
Cô không tin chuyện âm dương cách cảm, người chết rồi cũng chỉ còn xương cốt, nhưng đã trùng hợp như thế, không biết ngày như hôm nay, ai là ngày đang ở cạnh nói chúc mừng sinh nhật bà?
Cô nhìn đến mười sáu chữ khắc trên phần bia chung của hai người: “Sớm sớm chiều chiều, đời đời kiếp kiếp, tìm tìm kiếm kiếm, vĩnh không phân ly”, nhất thời ngây ngốc.
Về sau, cô lại tự mình cười nhạo mình, thay kiếp thay số phận, làm sao có ai giữ được ngày sinh nhật của kiếp trước? Sao có thể vĩnh viễn không phân ly?
Nghĩ đến đây cô lại thấy bản thân phức tạp, không phải cô không tin kiếp trước kiếp này sao?
Ai……. Một cô gái khi bị cảm hoá lại dễ dàng động tâm bởi những chuyện vụn vặt….
Cô lau mồ hôi trên trán, đi vào rừng tìm một nhánh cây nhỏ.
Đây vốn là một tập tục của tiết Thanh Minh, người đi thăm mộ phải cầm theo một nhánh cây, khi về thì buộc lại một tờ giấy cắm xuống gần mồ, cho thấy mình đã đến thăm. Mặc dù đã qua tiết Thanh Minh nhưng để chứng mình ông bà ngoại có hậu nhân, cô quyết làm theo tập tục kia, biểu đạt tâm ý tốt của chính mình.
Cô tìm được nhánh cây phù hợp, đang chuẩn bị đi xuống thì thấy có người đi lên, người đi đầu có chút quen thuộc…….
Dien&^$$%$#nnnndany&[email protected]@&8yleeeeeq&54uyyyyydoooonnuu
Theo bản năng cô trốn vào một gốc cây, im lặng theo dõi.
Đám người đang đi lên, tổng cộng có ba người, người đi đầu quả nhiên là hắn………
Chính là hắn!
Vì sao hắn tới chỗ này? Cũng là đi thăm mộ như cô sao? Nhưng hôm nay không phải tiết Thanh Minh? Trực giác mách bảo, hắn có cùng đích đến với cô, mộ ông bà ngoại cô……
Trực giác của cô không sai.
Đi đến trước mộ ông bà ngoại cô, người kia đưa tay lên ý bảo đám người phía sau dừng lại, sau đó đưa tay nhận lấy một bó hoa từ người phía sau, đặt xuống trước mộ.
Sau đó đứng lặng người, không nói gì.
Cô cẩn thận ngồi xuống, không dám tuỳ ý nhúc nhích.
Cuối cùng, người kia vươn tay ra, đặt lên bia mộ, lạnh lùng hừ một tiếng.
Ngọn núi yên tĩnh khiến tiếng hừ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nhưng cái làm cô thất kinh không phải tiếng hừ này mà là tay hắn!
Trên ngón tay hắn là chiếc nhẫn…… năm đó, từ trong gầm giường cô nhìn thấy rất rõ!
Cô khẩn trương, rối loạn……
Đúng lúc này, người trước mộ ho khan một trận, thật sự…… quá quen thuộc…..
Câu nói ngày đó khắc sâu trong tâm trí cô lại vang lên: “Đại ca, đi thôi…….”
“Được, khụ khụ khụ….”
Đầu óc cô như bị động đất va chạm, là hắn…. nhất định là hắn……..
Một người đằng sau đi đến đưa áo khoác: “Ông chủ, trên núi gió to như thế, hay là chúng ta xuống núi trước?”
Người kia nói chuyện hết sức cẩn trọng, chỉ sợ chọc giận hắn.
Ông ta nhận lấy áo khoác: “Được, khụ khụ khụ……”
Cô che miệng lại, nước mắt trào ra.
Cô khổ sở tìm kiếm ba năm như thế, có lúc tưởng chừng như muốn buông xuôi, hôm nay lại bình thường như thế xuất hiện trước mặt cô, là ông trời trêu ngươi cô sao?
Một chớp mắt kia, thực sự cô đã nghe thấy tiếng trời đánh xuống……
Bụng cô quặn lên đau đớn, toàn bộ chuyện năm mười sáu tuổi như hiện ra rõ ràng trước mặt cô, mọi chuyện lúc này như một con dao sắc cứa mạnh vào vết thương cũ của cô, một nhát này, đau đớn hơn cả trong quá khứ……..
Cô nhìn người kia xuống núi, nhìn cách đi, giầy một lớn một nhỏ, nhìn kĩ vào phần ống quần, có thể thấy phần chân giả…..
Toàn bọ đều trùng khớp với kí ức của cô, còn có tiếng kho khan đang xa dần…….
Quả thật, cô quen người kia, nhưng chưa từng nghĩ đến người này lại liên quan đến người năm đó, làm sao có thể? Nếu không phải hôm nay vô tình gặp được, cô sẽ không bao giờ để ý đến dáng đi của người này, không bao giờ nghĩ đến mối liên hệ ngang tráikia……
Dien&^$$%$#nnnndany&[email protected]@&8yleeeeeq&54uyyyyydoooonnuu
Cô không biết mình ra khỏi gốc cây bằng cách nào, cũng không biết mình lảo đảo đi đến trước mộ như thế nào, rồi té nhào trên mặt đất, ôm lấy bia mộ khóc: “Bà ngoại, bà nói cho con là không phải đi, nói cho con biết nên làm gì bây giờ? Bà ngoại, tại sao lại như thế……..”
Một người luôn luôn bình tĩnh quyết đoán như cô rất lâu rồi không mê man bất lực như bây giờ. Thân thể nhỏ bé gầy yếu của cô chịu đựng biết bao mưa gió khó khăn, cuối cùng nhận lại kết cục như vậy…….
Cô hồn bay phách lạc.
Cô mịt mờ.
Cô nằm úp sấp trước mộ, dùng hết sức lực ném bó hoa kia ra xa, là làm bộ ra vẻ có đúng không?
Nhưng là, hoa lăn lốc trên mặt đất, tiếng ho khan kia vẫn quẩn quanh bao trùm tâm trí cô…..
Cô đã quên, quên mất mình còn đồ cúng trong túi, cần bỏ ra ngoài….
Cô quên tất cả, chỉ còn lại đau đớn, đau đớn mà thôi…….
Không ai khóc cùng cô, trừ cha mẹ và ông bà ngoại trên trời……..
Cô ôm bia mộ khóc, giống như trước đây uỷ khuất sà vào lòng bà ngoại, nhưng bây giờ, tấm bia lạnh lẽo kia khác một trời một vực với vòng tay ấm áp của bà, không còn giọng nói dịu dàng an ủi cô, không còn người ôm cô nhẹ nhàng đong đưa, chín năm qua cô khổ sở biết bao nhiêu, vừa có ánh rạng đông chiếu xuống, nhưng lại vô tình đốt sạch sẽ niềm tin của cô……
Cô không biết mình ôm bia mộ khóc bao lâu, mãi đến khi di động vang lên.
Cô lau nước mắt, lấy di động ra, trên màn hình là ‘Anh hai’, cái này giống như giọt nước tràn ly.
Cô cực kỳ cố gắng mới bình tĩnh lại được, nhận điện thoại: “Alo”
“Em gái, em đang ở đâu? Giữa trưa rồi, cũng nên chuẩn bị đi về thôi?” Anh nói.
“Vâng, em về ngay đây.” Cô cố kiềm chế không khóc nấc lên, nhưng không thể khóc chế được giọng nói của mình trở nên khác thường.
Sự khác biệt rất nhỏ này cũng không giấu được anh: “Em bị sao vậy? Giọng nói không ổn?”
“Tối hôm qua…… gió sông……. bị đau họng một chút….” Cô nói lung tung.
“Em đó, cơ thể quả thật yếu quá đi…… sau nàu phải chăm em nhiều hơn mới được, anh còn phải cố gắng nhiều!” Anh cười nói, xem ra hoàn toàn tin tưởng lí do của cô, “Em đang ở đâu? Anh đến đón.”
“Không cần…… Anh không cần đến đón, em về ngay đây, về ngay.” Cô không muốn nói chuyện đi thăm mộ hôm nay.
“Vậy được, em đi cẩn thận, anh ở khách sạn chờ em.”
Cô cúp máy, ức chế bị kìm nén lại vỡ oà, rất lâu sau mới bình ổn trở lại, cô bắt đầu ra về.
Dien&^$$%$#nnnndany&[email protected]@&8yleeeeeq&54uyyyyydoooonnuu
Lúc đến sảnh khách sạn, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô khiến cô có chút rối loạn, bốn mắt đột nhiên nhìn nhau, cô hốt hoảng quay đầu đi, dời ánh mắt sang hướng khác.
“Anh là một đại soái ca như thế lại bị em coi thường rồi? Xem ra bệnh không hề nhẹ.” Anh nói đùa, đưa tay sờ trán cô.
Tay anh sắp chạm đến, cô giật mình một cái, tránh né khỏi tay anh, cũng không quan tâm anh đi thẳng về phòng.
Anh không hiểu chuyện gì, đi theo sau cô.
“Em có chuyện gì vậy?” Vào trong phòng, anh đỡ lấy túi cho cô, phát hiện trên quần áo cô đều là bùn đất, cả trên đầu cũng có.
Cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ hơi mệt.”
Anh nghe cô nói vậy không hỏi gì thêm, chỉ yên lặng thu dọn hành lý.
Nhưng là, khi anh mở túi xách của cô ra, phát hiện bên trong là đồ cúng, còn có giấy Thanh Minh…….
“Em đi thăm mộ sao? Sao lại mang về hết thế này?” Anh vừa hỏi vừa nhìn vào tóc cô.
Đột nhiên cô có chút nôn nóng: “Ai cần anh lo?”
Cô chưa từng như thế……….
Cô có gì đó khác bình thường, trước đó cô không nói gì, giờ lại đột nhiên như thế, chắc chắn đã gặp chuyện gì đó………
“Em gái, rốt cuộc là có chuyện gì? Em có gì khổ sở sao? Đừng quên em đã hứa với anh, chuyện gì cũng không được giấu anh.” Anh ném túi của cô xuống, ôm cô vào lòng.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh cô càng thêm đau đớn, nước mắt nhịn không được lại bắt đầu tràn mi, cô dựa vào ngực anh khóc lớn: “Anh hai, em xin lỗi, em không nên giấu anh, chỉ là…… chỉ là….. em nhớ cha mẹ quá….. nên khổ sở trong lòng……..”
“Anh hiểu rồi…….. hiểu rồi…….” Anh ôm cô, vỗ về, “Về sau đừng có giấu anh chuyện gì nữa đó, có chuyện gì thì nói với anh, không nói được thì mắng anh, đánh anh, làm gì cho em vui lên là được.”
Nghe lời này của anh, cô càng thêm khổ sở, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Thật ra, anh không hiểu gì cả………
Cái ôm của anh rất ấm áp, ngực anh ấm hơn rất nhiều so với bia mộ lạnh lẽo, nếu như không có chuyện sáng nay, cô đã tin rằng, cô mãi mãi có thể yên ổn hạnh phúc trong lồng ngực ấm áp này…..
Đột nhiên cô rùng mình, đẩy mạnh anh ra.
Anh kinh ngạc: “Em sao vậy?”
Cô khóc, nhưng chính mình lau đi, gượng cười: “Không có chuyện gì, thời gian không còn nhiều, phiền anh tự mình thu dọn nha, em không muốn động tay……” Côngồi xuống ghế, nhanh chóng quay đi nhìn hướng khác, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Bỏ qua hành động bất thường của cô, anh yên lặng thu dọn hành lý, đến lượt đống đồ trong túi của cô, anh đột nhiên không biết phải xử lý chúng như thế nào……
“Những thứ này…..” Anh hỏi.
Cô nhìn lại, lập tức quay đi hướng khác: “Ném đi.”
Anh im lặng không nói thêm, ném chỗ đồ kia vào thùng rác: “Đi thôi, anh đi trả phòng.”