Anh ôm cô, cúi đầu ở bên tai cô nhẹ nhàng nói, “Anh nhớ em lắm, nhớ đến không chịu nổi, cho nên trở lại trước......”
Chữ “Nhớ” này sao lại mang theo chút sắc dục vậy, bị anh ôm chặt vào trong ngực, hoàn toàn có thể cảm thấy nơi nào đó của anh có khát vọng mạnh mẽ, giống như mang theo nhiệt độ, thiêu đốt da của cô, gương mặt trắng nõn trong nháy mắt cũng nhiễm sắc trời chiều.
Phụ nữ nhớ nhung đàn ông, phần lớn từ não đến tâm, mà đàn ông nhớ nhung phụ nữ vẫn kéo dọc xuống người.....
Anh cười ha ha, “Đi, về nhà.”
Anh dắt tay cô lên xe.
Về nhà thì Tiêu Thành Hưng còn chưa về, chỉ có Khương Vãn Ngư ở đây, con trai đi công tác mới vừa trở về, rất hăng hái, tính toán tự thân chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon cho con trai nên lúc này rất bận rộn.
Diệp Thanh Hòa là người hiểu chuyện, tất nhiên liền vào phòng bếp hỗ trợ, ba người phụ nữ đặt chính chủ vừa trở về qua một bên.
Tiêu Y Đình dựa nghiêng ở cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm bóng dáng cô bận rộn, nói một câu, “Em gái, anh vừa về, cái gì cũng chưa thu dọn, em dọn dẹp hành lý cho anh đi!”
“À! Dạ!” Cô rửa tay, nói với Khương Vãn Ngư một tiếng, liền theo anh lên lầu.
Chỉ là anh cho cô đi dọn dẹp hành lý sao?
Mới đến cửa phòng liền bị anh kéo vào, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, rồi sau đó, đè cô lên cửa, gấp gáp hôn một cái.
Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, Diệp Thanh Hòa cũng có chút động tình, dịu dàng ngâm khẽ, như một khúc tình ca triền miên không dứt, ánh hoàng hôn so ánh nắng chiều càng nóng hơn, như thay đổi dây đàn......
Khúc hát ngừng lại, màn trời đã đen, cô lười biếng nằm trong ngực anh, vừa nhìn thời gian, vậy mà đã qua hai tiếng, không khỏi ảo não, nhẹ nhàng véo anh, “Đều tại anh! Khi không lại càn quấy?”
“Sao vậy?” Anh cũng có chút mệt mỏi, miễn cưỡng vuốt tóc cô. Vui vẻ nhất là từng sợi tóc dài thẳng của cô ở đầu ngón tay anh chuyển động như vật sống..... .
“Đã mấy giờ rồi? Trong nhà đều chờ đợi chúng ta ăn cơm! Chuẩn bị xong dì Vân sẽ tới gọi chúng ta, nhưng cửa lại đóng, ai ai cũng biết chúng ta đang làm gì rồi!” Cô vừa vội vừa thẹn thùng.
Anh cười, “Vậy thì thế nào? Tuồi trẻ ai mà không vậy? Ai chẳng biết chứ?”
“Nhưng......” Cô xấu hổ véo cánh tay anh, “Làm sao em ngẩng đầu lên được!”
Anh thấy cô véo, cười nói, “Chớ véo nữa! Giữa ngày hè này, em véo anh đến bầm tím, cha mẹ nhìn thấy còn nghĩ em rất dữ dội đấy!”
“A. ..... Anh còn nói!” Cô quýnh lên, giùng giằng muốn đứng lên, động một cái, cảm giác nhức nhối lại ập đến, cô không nhịn được”Hừ” một tiếng.
Anh càng vui vẻ, “Vẫn chưa thỏa mãn à......”
“Ghét......” Cô trừng mắt liếc anh một cái, mặt phấn má đào, mềm mại động lòng người.
Cũng chỉ có thời điểm như vậy, mới nhìn thấy bộ dáng này của cô, trái tim anh khẽ rung động, lôi kéo tay cô, ý muốn lôi cô xuống, bị cô bỏ qua, “Đừng làm rộn! Cả nhà đang chờ chúng ta ăn cơm!”
Lúc này anh mới bỏ qua, lưu luyến rời giường, dọn dẹp một phen, cùng cô xuống lầu.
Người trong nhà đã sớm dùng bữa, thấy hai người xuống, Khương Vãn Ngư lập tức nói, “Đói bụng sao? Chúng ta không đợi hai đứa, thức ăn còn giữ ấm lắm, hai đứa đi ăn!”
“......”
Giọng điệu này, rõ ràng chính là, mẹ biết rõ hai đứa đang bận rộn gì, xong việc thì mau ăn đi......
Diệp Thanh Hòa không đất dung thân, hung hăng trừng anh lần nữa.
Tiêu Y Đình cười hì hì ôm cô phòng ăn, nhỏ giọng nói bên tai cô “Em gấp cái gì! Mẹ còn ước gì mỗi ngày anh đều chăm chỉ cày cấy,tục ngữ nói đúng, một phần cày cấy một phần thu hoạch, mẹ còn muốn chúng ta nhanh lên để còn thu hoạch!”
“......” Cũng chỉ có người da mặt dày như anh mới nói ra những lời này......
Vào phòng ăn, dì Vân cũng nhìn hai người bọn họ cười, cười đến cả quá trình ăn cơm cô cũng không ngóc đầu lên được, vậy mà dì Vân còn trêu ghẹo cô, “Ai yêu, Thanh Hòa, lỗ mũi của con cũng ăn cơm à?”
“...... Không có......” Khó thấy được cô nói năng lộn xộn, xấu hổ ngượng ngùng.
Tiêu Y Đình rất là hài lòng, ngay trước mặt dì Vân cười ha ha, Diệp Thanh Hòa ở dưới bàn dẫm lên một cước, dì Vân lại hô lớn, “Ai yêu, Thanh Hòa, sao con đá dì?”
Diệp Thanh Hòa càng thêm quẫn bách, bưng chén cơm chạy vào phòng bếp.
Tiêu Y Đình tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn bóng dáng nhỏ gầy của cô, trong ánh mắt dâng lên thỏa mãn nồng đậm......
Ăn cơm tối xong, Diệp Thanh Hòa ở phòng bếp phụ dì Vân rửa chén, dì Vân dọn thức ăn vào, đoạt lấy chén trong tay cô, cười híp mắt, “Dì tự làm được, con cũng nghỉ ngơi đi.”
“Dì Vân, không có gì, con giúp dì.” Những chuyện này từ lúc mười sáu tuổi cô đã bắt đầu làm, lại luôn giúp dì Vân, sớm thành thói quen.
Dì Vân cười cong mắt nhìn cô, “Không cần...... Con đi lên đi, Y Đình mới trở về, nhất định là có rất nhiều lời nói muốn nói với con!”
“Dì Vân......” Đỏ ửng trên mặt cô vốn đã tan, bị dì Vân nói, càng thêm mắc cở đỏ bừng mặt.
“Ha ha......” Dì Vân bật cười lên, “Đứa nhỏ ngốc, ngượng ngùng cái gì! Thật tốt......”
“Cái gì thật tốt ạ?” Cô hỏi.
“Bây giờ con và Y Đình như vậy! Thật tốt! Dì nhìn hai đứa lớn lên, nhìn Y Đình vì con mà thay đổi từng chút một, lòng dì vẫn luôn bận tâm đến hai đứa, con không biết, những ngày con không ở nhà, ngày ngày Y Đình đều nói chuyện với Tiểu Ô Quy, ngồi ở trong phòng ngẩn người, một tên nhóc cả ngày cười hì hì không buồn không lo chuyện gì, từng ngày trở nên trầm mặc ít nói, nói dễ nghe là thành thục, Y Đình cứ như đứa bé vậy, một lần thành thục không phải là bởi vì nơi này bị thương tổn sao.... .. Dì nhìn cũng đau lòng...... Hiện tại thì tốt rồi, con trở lại, Y Đình vui vẻ của ngày trước cũng trở về, thật tốt đúng không, con cứ nói đi?” Dì Vân nói xong, trên mặt nở ra dịu dàng, giống như đang nói với con của mình.
Diệp Thanh Hòa hiểu, lúc Tiêu Y Đình còn nhỏ, dì Vân đã đến nhà họ Tiêu, trên mặt tình cảm thì anh cũng như con trai của dì vậy, dì nói những lời này, nào chỉ có dì Vân đau lòng? Cô nghe vào tai, cũngđau ở trong lòng, nhìn vòi nước nước chảy ào ào, trước mắt cô mây mù một mảnh......
“Trước kia dì vẫn lo lắng phu nhân sẽ ngăn cản hai đứa, hiện tại phu nhân cũng không phản đối, con và Y Đình, phải sống qua ngày thật tốt, sớm sinh một tên nhóc béo mập, bây giờ dì Vân chưa già, còn có thểthay hai đứa chăm sóc nó, nghĩ tới liền thấy vui vẻ! Dì nói con này, Thanh Hòa, chuyện như vậy phải nắm chặt! Phu nhân nấu thuốc cho con con phải uống, Y Đình rất thích trẻ con, lúc con ở Mĩ, có một lần Thần An dẫn theo đứa nhỏ đến nhà chơi, Y Đình hình như rất thích!” Dì Vân cười nói.
Diệp Thanh Hòa cong môi cười, không trả lời......
Cùng dì Vân dọn dẹp hết phòng bếp, mới lên lầu trở về phòng, hành lý của anh vẫn chưa thu dọn, cô ngồi xổm xuống mở ra, lấy quần áo bên trong ra giặt.
Người này, cô hiểu rõ nhất, lúc năm nhất đại học đã có chiến tích vĩ đại, bởi vì không giặt quần áo, khiến Khương Vãn Ngư phải mua một đống quần áo gửi vào. Quần áo, mặc đúng một lần. Mặc xong, lập tức ném, cho nên thu dọn quần áo của anh là dựa theo thời tiết, chỉ cần đổi không cần giặt. Vốn nghĩ là khi mở va li ra, nhất định sẽ có mùi chua ập tới, rồi sau đó trong va li sẽ bừa bộn lộn xộn, không ngờ đập vào mặt là một mùi thơm ngát, tuy nhiên cũng chưa được chỉnh tề cho lắm, nhưng cũng phân loại rõ ràng làm phá vỡ truyền thống tốt đẹp của anh, làm người ta giật mình nhất là quần áo, tất cả đều giặt rồi, hơn nữa mỗi một món đồ cũng chồng lên, dĩ nhiên, tiêu chuẩn xếp cũng không được tốt......
Cô nhìn một màn này, một chỗ nào đó trong trái tim lại xúc động.
Không nhớ rõ cô đã thấy một câu nói ở đâu: Không cần thử thay đổi một người đàn ông, bởi vì đó là không thể nào, yêu một người sẽ phải học được thương yêu khuyết điểm của người đó.
Mà người này......
Người này, đến tột cùng là có bao nhiêu cố gắng? Có bao nhiêu kiên trì?
Một câu nói thật lâu trước đây bỗng hiện ra trong đầu cô: Miễn là còn sống, sẽgặp được nhau. Chỉ cần cố gắng, là có thể tìm được. Chỉ cần kiên trì, là có thể đợi được......
Cho nên, nhiều năm như vậy, anh vẫn nỗ lực, vẫn kiên trì......
Dưới áo sơ mi, lộ ra một góc của khối ngọc, cô lấy ra nhìn, giống như Bộ bộ sinh liên ngày trước cô mua, cho nên lần này anh đi Vân Nam? Trong lòng cô có chỗ nào đó như bị đè nén......
Phía sau, tiếng bước chân của Tiêu Y Đình vang lên, cô xoay người, giơ lên hỏi anh, “Lần này anh đi công tác ở đâu?”
“......” Anh cười cười, bóp gương mặt của cô, “Bắt đầu quản anh?”
“Anh hai, em không nói giỡn với anh!” Vẻ mặt cô nghiêm túc, khẩu khí cũng trở nên nghiêm trọng.
“Anh tình cờ thấy được cái này, so với cái em mua cũng không khác biệt lắm, rất thích, muốn treo một cái lên mỗi xe.” Anh cười cười, cúi đầu, nhìn thấy vali đang mở, con ngươi ngưng tụ, lập tức lấy túi tài liệu trong đó ra.
“Bên trong là cái gì?” Cô vươn tay ra muốn lấy, sắc mặt nặng nề.
Anh không cho, tựa như nói giỡn, “Quy tắc của luật sư là phải giữ bí mật đúng không? Tài liệu của anh sao có thể để em xem?”
“Em càng muốn xem! Nếu không thì anh nói đi, bên trong là cái gì?! Anh hai của em sẽ không nói dối!” Cô cũng không bị lời nói đùa của anh thuyết phục.
“......” Anh bó tay với cô, đưa cho cô, “Được rồi được rồi, em xem đi!”
Cô để miếng ngọc xuống, mở túi tài liệu ra, bên trong là một quyển sổ......
Đây là quyển sổ không tên, cô lật một chút, hình như là một quyển sổ ghi chép di vật văn hóa, còn có lưu động tiền vốn, tên xuất hiện nhiều nhất là người có tên Bân Gia.
Hình như, không liên quan đến mình......
Cô trả quyển sổ cho anh.
“Kiểm tra hợp cách rồi?” Anh mang theo mấy phần hài hước cười.
Gương mặt căng thẳng của cô, rốt cuộc cũng buông lỏng, nhưng lại đột nhiên nói một câu, “Về sau đi đến nơi nào cũng phải nói rõ với em.”
Anh thuận tay kéo cô, cười, hôn lên mặt cô một cái, “Nếu không mỗi lần đi công tác anh đều mang em theo! Một mình anh ở bên ngoài, nơi này luôn lành lạnh!” Anh chỉ vào ngực mình.
“Ừ!” Cô đáp rất sảng khoái.
“Được...... Đã nói rồi đấy......” Anh ôm cô không thả, “Cuối tuần này theo anh ra ngoài......”
Cuối tuần lại đi ra ngoài?
Cô có thể khẳng định một việc, lần này Tiêu Y Đình đi Vân Nam, lúc cô cầm miếng ngọc Bộ bộ sinh liên chất vấn anh, chính anh cũng thừa nhận.
Nhưng anh đi Vân Nam làm gì, đó là phạm vi công việc của anh, quả thật anh có thể không nói, nhưng mặc kệ như thế nào, cô phải quan sát anh chặt hơn.
Hôm nay, cô bận in tài liệu cho Bạch Tân, đồng nghiệp đi vào nói cho cô biết, có một cô gái tìm cô.
Mới đầu cô tưởng là Tô Tô, vì cô nghĩ mối quan hệ gần đây của cô thì người có khả năng tìm cô nhất là Tô Tô, nhưng không ngờ, người tiến vào là... .. Joyce......
Qủa thật là ngạc nhiên quá lớn đối với cô.
Cô đi tới, ôm Joyce thật lâu cũng không nói chuyện.
Tính tình cô là vậy, không nói ra lời gì, cứ ôm như vậy cũng biểu lộ tình cảm chân thành của cô.
“Joyce, thật là hoàn toàn không ngờ! Sao cậu tới Trung Quốc?” Cô không kìm được tâm tình vui sướng.
“NO NO NO!” Joyce luôn miệng cười nói, “Không nên gọi tớ là Joyce, gọi tớ là Kiều Tư! Hoặc là Tư Tư, đừng quên đây là Trung Quốc, tớ cũng có tên tiếng Trung!”
“Được rồi, Tư Tư!” Cô vui vẻ cười nói, “Là tới du lịch sao? Vẫn không nỡ bỏ tớ cố ý đến thăm tớ hay sao?” Joyce là người bạn thân thiết trong khoảng thời gian cô độc nhất của cô, giờ phút này gặp lại, lời nói cũng có chút nhẹ nhàng.
“Chính là không bỏ được cậu!” Joyce lại nghiêm túc nói, “Tớ chuẩn bị tới Trung Quốc nghỉ hè một phen.”
“Vậy quán trà của cậu thì sao? Nghỉ hè không kinh doanh hả?”Cô hỏi.
“Kinh doanh chứ! Tiểu Suất Ca ở quán trà đấy, mỗi ngày giúp tớ mở cửa đóng cửa, phụ trách việc buôn bán cho tớ!” Joyce nói.
Diệp Thanh Hòa mở rộng tầm mắt, Tiểu Suất Ca? Tiều Suất Ca trong miệng Joyce là chỉ Tiêu Thành Trác sao...... “Chú nhỏ của tớ, chú ấy có khỏe không?” Đáy lòng cô có một nghi vấn, Joycesẽ không thành thím của cô chứ? Này hình như có chút hoang đường......
“Khỏe! Ăn được ngủ được, như hòa thượng niệm kinh vậy, luôn theo sau tớ nhắc đến cậu, nhắc đến lòng tớ cũng phiền, liền quyết định bay thẳng tới Trung Quốc tìm cậu!” Joyce nhún nhún vai, nghe lời than phiền của cô ấy, chỉ là do nhớ nhung thôi......
Được rồi, cám ơn Joyce đã nhớ cô như vậy, cô cười nói, “Cậu không có chỗ ở phải không? Không cần đi khách sạn,vừa đúng tớ có chỗ ở! Tớ dẫn cậu đi!”
“Nhưng không phải cậu đang làm việc sao? Tớ chờ cậu, không sao.” Joce nói.
“Cũng được, phần tài liệu này cũng không còn nhiều lắm, tớ đánh xong ngay.” Cô an bài xong Joyce ngồi xuống, rót cho cô ly trà, còn cầm phần tạp chí cho cô giết thời gian, “Uống tạm một chút, so với trà trong tiệm chúng ta có chút kém......”
Thời gian cũng vừa vặn tan làm, công việc của cô đã hoàn thành, giao cho Bạch Tân, liền tính mang Joyce trở về căn nhà nhỏ của cô và Tiêu Y Đình.
Tiêu Y Đình chưa tới đón cô,cô định gọi cho anh để anh khỏi phải tới.
“Alô, anh hai.” Điện thoại vừa thông cô liền kêu lên.
Joyce nháy mắt với cô mấy cái, khẩu hình miệng phảng phất như đang nói…, “Anh hai”? Trải qua sự khai sáng của Tiêu Thành Trác, cuối cùng cô cũng phân biệt được mối quan hệ phức tạp giữa anh cả, anh hai, chú bác nhà họ Tiêu......
Ánh mắt ngầm hiểu của Joyce khiến cô bật cười, vỗ nhẹ lên mặt Joyce, tiếp tục nói điện thoại, “Anh hai, em nói với anh tin tức tốt, anh biết không, Joyce tới Trung Quốc rồi!”
Cuộc sống của cô ở Mĩ, căn bản người nhà họ Tiêu đều biết, Tiêu Y Đình ở bên đầu kia cũng vui vẻ nói, “Thật sao? Chính là người giấu em hai năm khiến anh không tìm được em sao?”
“......” Lời nói này...... “Anh hai, hôm nay anh không cần tới đón em, em mang Joyce đến nhà bên kia của chúng ta, thuận tiện cùng cô ấy ăn cơm tối!”
“Này..... .” Anh ở đầu kia khoa trương kêu rên, “Anh biết ngay, nhất định bát tự người này tương khắc với anh, trời sinh là muốn giành vợ với anh! Giấu vợ anh suốt hai năm không nói, thật vất vả tìm trở về, còn chạy tới Trung Quốc giành với anh!”
“......” Chỉ cần là người tiếp xúc với cô, theo ý anh đều là tới đoạt vợ với anh..... “Anh hai, đừng náo loạn có được không? Không thèm nghe anh nói nữa, bọn em đón xe !”
“Không cần anh tới đón?” Anh hỏi.
“Thật không cần! Anh trực tiếp về nhà đi!”
“Vậy buổi tối em có về không?”
“...... Không nhất định...... Sao vậy?” Sao cô nghe giọng anh chán nản vậy.
“Em không về anh ôm gì ngủ......” Giọng nói uất ức của anh lại tới......