Đêm đó, Tiêu Y Đình ở nhà buồn bực bất an, mỗi một lần đến kỳ họp phụ huynh, mỗi một giây đối với anh đều dài như một năm......
Vì vậy lúc cha anh trở lại liền quyết biểu hiện một phen, hóa giải tâm tình không tốt của ông. Anh mở một quyển sách tiếng Anh trong tay, mò mẫm đọc câu có câu không, tuy thế nhưng tai lại vén lên nghe ngóng động tĩnh, cẩn thận chú ý để nghe được tiếng phanh xe cùng với tiếng bước chân của cha già.
Rốt cuộc, tiếng động cơ ô tô cũng đã truyền đến tai, giọng đọc tiếng Anh của anh cũng ngày càng lớn, rồi sau đó, có tiếng mở cửa, quả nhiên là Tiêu Thành Hưng đã trở lại.
Tiêu Y Đình vừa lớn tiếng đọc chậm rãi, vừa âm thầm tra xét nét mặt của cha mình.
Tiếng đọc sách của anh trong nháy mắt khi Tiêu Thành Hưng vừa bước vào cửa liền im bặt.
Cha anh lại đang cười! Mặt mày cực kỳ hớn hở! Đây là lần vui vẻ đầu tiên trong nhiều năm qua khi đi họp phụ huynh về!
Khương Ngư Vãn cũng phát hiện ra điều này, sự lo lắng bất an rốt cuộc cũng lắng xuống, mấy ngày trước bà mới hy sinh bả vai để cứu con trai, đang rầu rĩ không biết tối nay nên hy sinh cái gì......
Vì thế bà vội vàng mang cho chồng mình một cốc trà mà ông thích nhất, nhẹ nhàng cười nói: "Hôm nay tâm tình quả thật không tệ."
Tiêu Thành Hưng nhận lấy cốc trà cười ha ha đáp: "Không sai! Mặt cũng dài ra rồi! Hôm nay đúng thật là hãnh diện!"
"Tôi biết ngay học kỳ này Y Đình chắc hẳn sẽ có tiến bộ! Ông xem, thằng bé đọc tiếng Anh cũng nghiêm túc lắm!", Khương Ngư Vãn dịu dàng cười nói.
Ai ngờ Tiêu Thành Hưng lại nhìn con trai một cái rồi hừ lạnh: "Đời này dựa vào nó? Không bằng chẳng trông cậy vào! Tôi nói người khiến tôi hãnh diện là Thanh Hòa! Thi đứng đầu cả lớp! Con trai của bà? Không đứng thứ nhất từ dưới lên là tôi đã cảm tạ tổ tông phù hộ rồi!"
Sắc mặt của Khương Ngư Vãn liền thay đổi, bất mãn oán trách: "Cái gì mà con bà? Chẳng lẽ không phải là con trai của ông chắc? Rốt cuộc ai mới là con ruột của ông chứ?"
Diệp Thanh Hòa nghe được lời này, hai vai gầy yếu khẽ run lên.
Tiêu Thành Hưng thấy thế lại càng thêm mất hứng, tâm tình vốn đang tốt đột nhiên lại bị phá hư, trả ly trà trong tay lại cho Khương Ngư Vãn nói: "Tôi cũng không hiểu nổi, tại sao mình lại có một đứa con trai không ra hồn như vậy! Bà thử nhìn lại xem, một đại gia tộc như nhà họ Tiêu chúng ta sao lại lẫn vào một đứa như nó chứ? Nếu đi ra ngoài tôi thật sự không có mặt mũi nào nói đó là con trai của mình!"
"Tiêu Thành Hưng! Ông như vậy là có ý gì? Ông nói thằng bé giống tôi ý muốn ám chỉ đến cái gì? Theo lời của ông thì chỉ có Thanh Hòa mới giống như con gái ruột của ông thôi sao?". Khương Ngư Vãn rất ít khi chống đối lại cồng mình, giờ phút này trong lòng thật chua chát, vô cùng không có cảm giác, nhất thời xúc động, mới thốt lên những lời này.
"Nói hưu nói vượn! Trước mặt các con mà nói năng không suy nghĩ!". Một câu nói kia khiến Tiêu Thành Hưng vô cùng tức giận.
Khương Ngư Vãn bị chồng quát, cũng không dám nhiều lời nữa, trong mắt ngân ngấn lệ, quay người đi lên lầu.
Tiêu Thành Hưng liếc nhìn hai người bạn trẻ đang đứng đó, gọi: "Thanh Hòa, đến thư phòng với bác.".
"Dạ, bác Tiêu.". Diệp Thanh Hòa giống như chưa từng nghe được cái gì, nhu thuận đứng lên.
Tiêu Y Đình chỉ ước gì cha mình không dòm ngó đến bản thân anh, tận lực an tĩnh, giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình. Nhưng lúc Tiêu Thành Hưng đứng ở trên cầu thang vẫn không bỏ qua cho anh, dừng chân lại, nói: " So với ngày trước vẫn có tiến bộ, ít nhất ngữ văn còn đạt yêu cầu, về phần tiếng Anh như thế nào......" ông khẽ nói tiếp: "Trong lòng của con hiểu rõ nhất!"
Tiêu Y Đình âm thầm tặc lưỡi hít hà, quả đúng là gừng càng già càng cay, ngay cả thầy giáo cũng còn không phát hiện ra, thế mà cha anh đã biết rồi.