Giang Từ cười đáp: "Dù sao cũng rảnh rỗi đến nhàm chán, không có việc gì làm đành làm chút việc vặt thôi.” Nàng vừa nâng mắt lên thấy Bùi Diễm có vẻ mặt không vui, nhanh chóng giật tay ra khỏi Thôi Lượng và chạy ra ngoài. Thôi Lượng xoay người lại, thấy Bùi Diễm nhìn mình, hơi ngượng ngùng, tự cười giễu: "Tướng gia, về Tiểu Từ, ta..." Bùi Diễm mỉm cười: "Hai ngày bôn ba chắc Tử Minh cũng mệt rồi, nên nghỉ sớm. Ta có việc cần làm." "Tướng gia đi thong thả." Thôi Lượng tiễn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.