Hắn suy nghĩ một lúc, chậm rãi uống vài ngụm trà, cuối cùng mở miệng nói: "Việc này chỉ sợ rất khó. 'Tiên Hạc Thảo' ở trong cung chỉ còn ba cây, dùng để luyện đan cho Thánh Thượng, muốn xin một cây từ trong tay Thánh Thượng, ta thấy rất khó. Hơn nữa, ta không có quan hệ với Giang cô nương, nếu Thánh Thượng hỏi, ta cũng không tiện mở miệng."
Thôi Lượng im lặng không nói, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Ta cũng biết rằng việc này cực kỳ khó khăn, nhưng Tiểu Từ nàng ấy...”
"Không còn biện pháp nào khác để cứu nàng ấy hay sao?"
Thôi Lượng lắc đầu: "Ngay cả tiền bối 'Thần Nông Tử' tới đây thì cũng chỉ có loại thuốc này mới có thể cứu nàng ấy."
Bùi Diễm đặt chén trà xuống, cau mày suy nghĩ một lát, nghe thấy Thôi Lượng nói tiếp: "Tướng gia, Tiểu Từ nàng ấy , chỉ mới mười bảy tuổi, nếu ngài có thể cứu, Thôi Lượng xin ngài..."
Bùi Diễm giơ tay phải lên, dừng lời nói của Thôi Lượng, rồi đứng lên, chắp tay đi qua đi lại trong phòng vài vòng, nâng đầu nhìn Thôi Lượng: "Nếu Tử Minh cầu xin như vậy, ta sẽ cố gắng thử một lần, về việc có thể thuyết phục Thánh Thượng hay không, phụ thuộc vào nàng ấy có may mắn đến mức đó không?"
Ánh mắt Thôi Lượng sáng lên, đứng dậy chắp tay nói: "Thôi Lượng cảm ơn tướng gia!"
Bùi Diễm vội vàng đỡ lấy cánh tay phải của hắn, cười nói: "Tử Minh không cần tỏ ra khách sáo với ta như thế, hơn nữa, nếu muốn cảm ơn, chính tiểu nha đầu kia nên cảm ơn ta, chẳng lẽ lại để Tử Minh đại diện cảm ơn!"
Thôi Lượng mỉm cười, đang chuẩn bị nói lời nào đó, Bùi Diễm đã dẫn hắn đi về sảnh hướng đông , vừa đi vừa nói: "Chắc chắn rằng Tử Minh đang rất đói bụng, nào, hãy cùng nhau ăn bữa sáng, ta có chút việc, muốn nhờ Tử Minh giúp ta xem xét một chút."
Thôi Lượng bỡ ngỡ, cánh tay hơi giãy dụa, đứng bất động ở cửa chính của đại sảnh trong chốc lát, rồi cùng Bùi Diêm tiến về phía sảnh hướng đông.
Giang Từ dần tỉnh lại, cảm thấy trước mắt mờ mịt, không khỏi lầm bầm: "Sư tỷ, sao tỷ lại không thắp đèn, cứ để tối tăm như vậy, có ý gì."
Thôi Lượng đang ngồi uể oải dựa vào đầu giường, trong lúc mơ màng nghe được tiếng nói của Giang Từ, hốt hoảng tỉnh lại, mới phát hiện ra rằng ngọn đèn trên bàn đã gần tắt. Hắn vội vàng đi thắp lại ngọn đèn, quay đầu thấy Giang Từ đang mở to hai mắt nhìn mình, cười nói: "Muội đã tỉnh rồi sao!"
Giang Từ mất một lúc lâu mới hoàn toàn tỉnh táo, nhớ ra mình đang ở trong phủ tướng quân, nàng cố nhớ lại mọi chuyện trước đó, mớ hồ nói: "Thôi đại ca, muội bị làm sao thế? Cảm giác như muội đã ngủ rất lâu."
"Vết thương trên cổ của muội bị trúng độc, đã mê man hai ngày, may mắn là tướng gia đã tìm được thuốc quý cho muội, giờ muội tỉnh lại chứng tỏ độc đã được giải, không sao cả." Thôi Lượng ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng kể lại.
Giang Từ quay đầu nhìn sang: "An Hoa đâu?"
"Nàng ấy đã trông chừng muội suốt hai ngày hai đêm, huynh thấy nàng ấy quá mệt mỏi, nên để nàng ấy đi nghỉ ở ngoài phòng."
Giang Từ liếc mắt nhìn Thôi Lượng vài lần, nhận thấy hắn ta có vẻ hơi gầy đi, đôi mắt sáng lấp lánh cũng hơi u ám. Nàng không khỏi cúi đầu, thấp giọng nói: "Thôi đại ca, tất cả đều là lỗi của muội."
Thôi Lượng mỉm cười: "Nói cái gì đấy! Muội cũng chẳng làm gì sai mà."
Giang Từ trầm ngâm, ngẩng đầu lên: "Đúng, muội cũng chẳng làm gì sai. Muội chỉ leo lên cây một lần, cũng không làm gì tổn thương đến trời đất, nếu họ muốn đấu tranh, họ tự mình đấu một trận sinh tử là xong, tại sao phải kéo muội vào, từng người này đến người kia, đều không phải là người tốt!"
Thôi Lượng, đã được Bùi Diễm kể lại mọi chuyện, nhẹ nhàng nói: “Muội mới tỉnh, đừng nghĩ mông lung. Tướng gia đang cố gắng tìm cách để muội không còn bị người kia truy sát nữa, tướng gia còn bỏ công sức tìm kiếm "Tiên Hạc Thảo" để cứu mạng muội, muội đừng trách ngài ấy nữa."
Trong lòng Giang Từ vẫn còn oán hận "cua đồng", càng không tin hắn có lòng tốt như thế, nhưng lại không thể bác bỏ lời này của Thôi Lượng, dù trên khuôn mặt nàng thể hiện sự tức giận rõ ràng.
Thôi Lượng nhìn thấy khuôn mặt nàng tràn đầy sự tức giận, mỉm cười lắc đầu, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Tiểu Từ, muội nghỉ ngơi đi, sắp đến giờ Thìn rồi, huynh phải đi điểm danh."
Giang Từ ngỡ ngàng, liếc nhìn đồng hồ cát trong phòng, thốt lên: "Tại sao bộ Lễ lại điểm danh sớm thế? Trước đây huynh chỉ đi vào giờ Thìn thôi mà."
Thôi Lượng mỉm cười, không đáp, đi đến cửa rồi quay lại nói: "Nhớ uống thuốc vào giờ Thìn, nếu cảm thấy đỡ hơn chút, có thể di chuyển rồi, thì đi đến gặp tướng gia để cảm ơn nhé."
Hoàng cung, điện Hoằng Đức.
Buổi họp triều nhỏ hôm nay chủ đề thảo luận chính là việc ký kết hiệp ước chi tiết với Hoàn quốc sau ba ngày tới.