Mục lục
Lưu Thủy Điều Điều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Tổ Vọng nói: “Thứ tử của Túc Hải Hầu đã qua đời, Võ trạng nguyên năm ngoái Khương Viễn. Sau khi Túc Hải Hầu qua đời, trưởng tử kế thừa tước vị. Lần này Khương Viễn chỉ có thể tập võ nghệ, tập chính là thương pháp gia truyền. Thân thế hắn trong sạch, không có bệnh cũ, hơn nữa đảm nhiệm chức vụ ở Binh bộ thành thạo chu toàn, thần cho rằng người này thích hợp đảm nhiệm chức vụ này.”

Lời nói Trần Tổ Vọng mơ hồ, nhưng mọi người đều hiểu ý của ông ta. Chức Chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân rất quan trọng và nhạy cảm, hiện tại ba bên tranh đoạt không ngừng, chi bằng dùng một người không thuộc bất kỳ bên nào đảm nhiệm chức vụ này, có thể dẹp loạn tranh đấu trong triều.

Hoàng đế cũng nghĩ như vậy, lập tức gật đầu: “Năm đó Túc Hải Hầu và trẫm là bạn lúc tiềm long (2), lại trung quân ái quốc. Hổ phụ không sinh khuyển tử, Khương Viễn lại là Võ Trạng Nguyên, cũng ở Binh bộ rèn luyện qua, có thể đảm nhiệm nhiệm vụ này, liền theo lời Trần Khanh nói.”

(2)khi hoàng đế chưa đăng cơ.

Bùi Diễm biết việc này đã là kết cục đã định, trong lòng tự có tính toán, trước mắt còn chuyện quan trọng hơn, lập tức nói: “Hoàng thượng, thần cảm thấy, trước mắt việc cần thiết nhất vẫn là điều tra ra kẻ đứng sau vụ hỏa hoạn lần này, cho Hoàn quốc một lời giải thích, như vậy mới có thể bình ổn sự việc, phương pháp tốt nhất để tiếp tục giảng hòa.”

“Vậy ai sẽ phụ trách việc điều tra này?” Hoàng đế hỏi.

Đổng học sĩ nói: “Thần cho rằng nên do Hình bộ dẫn đầu, phái ra Hình Lại có kinh nghiệm và quan viên khám nghiệm điều tra hiện trường vụ cháy, cũng do Giám Sát Ty phái đại phu tham dự điều tra án, cùng nhau giám sát.”

Hình bộ thượng thư Tần Dương run rẩy, biết mình đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng cũng không thể nhượng bộ, nên đưa mắt nhìn Trang Vương. Đương nhiên Trang Vương không muốn đưa viên “ái tướng” này đặt lên lửa, liền nói: “Đương nhiên Hình bộ tra án là phải, nhưng việc này liên quan đến sứ thần Hoàn quốc, phó sứ Lôi Uyên thoát khỏi hỏa hoạn, chỉ sợ sẽ yêu cầu tham gia toàn bộ quá trình tra án, cần phải phái một người trấn áp được sứ thần Hoàn quốc phụ trách tra án mới được.”

Trang Vương vừa nói ra lời này, mọi người đều nhìn Bùi Diễm. Trong đại điện, nếu nói có ai có thể trấn áp được sứ thần Hoàn quốc, thì không ai khác ngoài hắn.

Mọi người đối với trận chiến năm ngoái với Hoàn quốc, Bùi Diễm lấy đầu tướng địch trong thiên quân vạn mã, kỵ binh Trường Phong quét ngang tam châu, đánh bại hữu quân Hoàn quốc ở Thành quận ký ức này vẫn còn mới mẻ, nếu không phải trận chiến đó thắng, chỉ sợ Hoàn quốc sẽ không dễ dàng đáp ứng cùng Hoa triều tiến hành giảng hòa.

Trong lòng Bùi Diễm đã có tính toán, Sứ Quán cháy, Kim Hữu Lang táng thân trong biển lửa, khiến hắn trở tay không kịp, hắn càng mơ hồ cảm thấy, nước đục sau lưng sâu không lường được. Hiện nay, chỉ có thể tra ra manh mối vụ án này, cho Hoàn quốc một lời giải thích, sau đó tiếp tục giảng hòa, mới là thượng sách.

Nghĩ đến đây, Bùi Diễm tiến lên một bước: “Thần nguyện phụ trách tra án lần này, nhất định phải tra ra manh mối vụ án Sứ Quán cháy.”

Hoàng đế gật đầu khen ngợi: “Như vậy rất tốt, Bùi khanh phụ trách điều tra án, các quan chức khác trong các bộ cần phải ở bên cạnh trợ giúp, không được chậm trễ hoặc từ chối.”

Các đại thần cúi người đồng thanh tiếp chỉ. Trang Vương lại nói: “Vậy chuyện điều binh đã bàn lúc trước —”

Hoàng đế đứng dậy: “Theo lời Bùi khanh nói lúc trước, còn lại bất động, điều động quân đội ba nơi Nguyên Vận Châu về phía Tây Bắc, phó tướng trong quân lên làm đại tướng, canh phòng nghiêm ngặt phòng Hoàn quốc tấn công.”

Trang Vương còn định nói thêm, Hoàng đế nói: “Trẫm mệt mỏi, đều giải tán đi, theo những gì thảo luận hôm nay, tự làm tốt các việc trong bổn phận của mình.”

Ra khỏi Duyên Huy điện, đã là lúc tờ mờ sáng, bình minh mới lộ, gió sớm mang theo hơi lạnh.

Bùi Diễm nhớ một chuyện, vội vàng ra khỏi Càn Thanh Môn. Tĩnh Vương từ phía sau chạy tới, vừa đi vừa nói: “Thiếu Quân ôm một cái bếp lửa.”

Bước chân Bùi Diễm không ngừng: “Chuyện này không có biện pháp, chỉ có thể gặp chiêu tiếp chiêu, trở về ta lại điều tra lai lịch của Khương Viễn.”

Nói xong hắn chắp tay: “Vương gia, ta phải đi tìm một người, cáo từ trước.” Nói xong nhảy lên ngựa, chạy thẳng về Tướng phủ.

Bùi Dương vẫn luôn chờ trước cửa Tướng phủ, thấy Bùi Diễm trở về, tiến lên nghênh đón nói: “Tướng gia, phu nhân bảo ngài lập tức đi qua một chuyến.”

Bùi Diễm ngẩn ra, đành phải đi về phía Điệp viên, vừa đi vừa nói: “Ngươi mau phái người đi Tây viên, nói rõ với Tử Minh một tiếng, bảo hắn hôm nay không cần đi đến Phương Thư Phòng, ta tìm hắn có việc gấp, trở về lập tức đi qua, ngươi lại phái người thay hắn đi đến Phương Thư Phòng xin nghỉ ba ngày.”

Bùi Diễm đi vào Điệp viên, thấy Bùi phu nhân đang ngồi xổm trong vườn chơi chậu cảnh, trong tay còn cầm cây kéo, bước lên phía trước hành lễ nói: “Mẫu thân sao người dậy sớm như vậy? Những việc này để người hầu làm là được. ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK