๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Bình thúc cảm thấy đau đớn trong lòng, cúi đầu xuống. Giọng Vệ Chiêu càng lúc càng nhỏ, không nghe thấy: "Nha đầu kia tuy làm người ta chán ghét, nhưng ta thấy bộ dáng này của nó, luôn nhớ tới, nhớ tới lúc mới vào phủ Khánh Đức Vương, chính mình cũng cô độc một mình như vậy.” Trong mắt Bình thúc dần đầy nước mắt, hắn quay đầu sang hướng khác. Lời nói Vệ Chiêu ngăn ở trong cổ họng: “Bình thúc, người biết không, ta năm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.