๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giang Từ thở hắt ra một hơi, vỗ ngực nói: "Thôi công tử, cảm ơn rất nhiều."
Tiếng cười của Thôi Lượng vang lên, dường như âm thanh không phát ra bên cạnh mình, hai mắt Giang Từ đột nhiên mở ra, "A" một tiếng kêu to, dọa cho Bùi Diễm- người đang mỉm cười ôm nàng đứng cách đó vài bước cùng với Thôi Lượng giật nảy mình.
Giang Từ từ từ thoát khỏi vòng tay Bùi Diễm, cười nói: "Thật may quá, thực sự là quá tốt!"
Bùi Diễm xếp lại tà áo lụa màu xanh lam bị nhàu nát, liếc mắt nhìn Thôi Lượng một cái, cười nói: "Đây là lần đầu tiên ta thấy ai rơi từ trên cây xuống mà lại tỏ ra phấn khởi đến vậy, không biết Giang cô nương vì sao lại vui vẻ như thế?"
“Chẳng phải người luôn áy náy vì đã làm ta bị thương sao? Giờ đây người đã cứu mạng ta, chúng ta coi như hòa nhau." Giang Từ tiến đến trước mặt Bùi Diễm, thấp giọng nói: "Tướng gia, ta muốn thương lượng một việc với người, người có đồng ý không?"
Bùi Diễm nhìn nàng đang cười sảng khoái, khuôn mặt với nụ cười giả tạo cùng ánh mắt nhạo báng trôi dạt trên ngực mình, lắc đầu, mỉm cười nói: "Giang cô nương có phải muốn ăn con cua lớn từ hồ Bình Dương không?"
Giang Từ vỗ hai tay, cười nói: "Tướng gia thật sự là tướng gia, ta mới chỉ nói phần đầu mà người đã hiểu ngay phần cuối, thật sự là người thông minh! Không trách sao trong khi còn trẻ, người đã được phong chức Tả tướng, tước hiệu Hầu gia, đến mức người khác dù không muốn cũng phải nể phục!"
Khóe miệng Thôi Lượng khẽ co giật một chút, Giang Từ đột nhiên nhớ tới tổ chim trên cây, trong chốc lát đã bỏ qua chuyện "cua lớn" ở sau đầu, quay người định trèo lên cây.
Thôi Lượng vội vàng tiến lên nói: "Giang cô nương, thôi bỏ đi, chỗ nhánh cây kia quá mảnh, mặc dù khinh công của cô nương không tệ, nhưng..."
Giang Từ trừng mắt, chuẩn bị phản bác, thì một thân ảnh màu xanh mơ hồ xẹt qua trước mắt, Bùi Diễm đã nhảy lên cây Ngân Hạnh. Nội lực của hắn dồi dào, dùng lực trên thân cây nhảy lên, đáp ở ngọn cây. Nhìn thấy tổ chim xây trên cành lá mảnh nhất, thật sự không thể đặt chân, hắn đưa tay bẻ một nhánh cây, dùng sức ở cổ tay phải, nhánh hướng cây thẳng đến tổ chim.
Giang Từ ở dưới gốc cây thấy rõ, kêu lớn "A", trong tiếng kêu còn kèm thêm tiếng của mấy con chim nhỏ kêu đau rơi xuống, Giang Từ không chịu nổi, nhắm mắt lại, trong lòng tức giận mắng chửi.
Đang tức giận chửi "con cua lớn", thì giọng nói dịu dàng của Bùi Diễm vang đến: "Giang cô nương."
Tiếng chim yếu ớt vọng vào tai, Giang Từ vui mừng, mở mắt ra, chỉ thấy trong gấu áo của Bùi Diễm, có vài con chim nhỏ, rõ ràng là hắn đã nhảy xuống ngọn cây bên dưới tổ chim để đón lấy tất cả những con chim nhỏ này.
Khuôn mặt Giang Từ rạng rỡ đón nhận những con chim nhỏ, An Hoa đã đưa đến một cái thau tre, Giang Từ đặt con chim vào trong thau tre, cười tươi rói chạy vào phòng.
Bùi Diễm và Thôi Lượng cười với nhau, Bùi Diễm nói: "Tử Minh, ta đang muốn mời Giang cô nương đến Lãm Nguyệt lâu. Nghe đồn, cua lớn từ hồ Bình Dương của Diệp lâu chủ còn tươi hơn cua ở trong phủ của ta, Tử Minh hãy đi cùng với bọn ta. Tố đại tỷ còn nhớ kỹ bài thơ lần trước Tử Minh hứa hẹn, Tử Minh không thể trốn tránh được."
Giang Từ nghe rõ từ trong phòng, nàng lao ra ngoài như một cơn gió: "Tướng gia quả nhiên giữ lời, người thật là người tốt."
Bùi Diễm mỉm cười, đi trước về phía cửa viện. Giang Từ cùng Bùi Diễm và Thôi Lượng đi ra vài bước, đột nhiên nàng "A" một tiếng ngồi xổm xuống, Thôi Lượng quay đầu lại hỏi: "Giang cô nương, có chuyện gì vậy?"
Giang Từ ngẩng đầu cười nói: "Không có việc gì, các người đi trước, ta chỉnh lại giày một chút."
Thôi Lượng nhẹ nhàng lắc đầu, cùng Bùi Diễm bước ra khỏi sân.
Giang Từ giả vờ nhấc lên chiếc giày thêu đang buông lơi, nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn về phía mảnh vỡ của cành cây mà trước đó mình đã đạp gãy. Ánh mắt dừng lại tại chỗ đứt gãy của những cành cây, nhịn không được nhỏ giọng mắng: "Con cua chết tiệt!"
Kinh thành, nơi sầm uất nhộn nhịp, là thủ đô của sự giàu có.
Hoa Triều rộng lớn với hàng vạn dặm núi sông phía nam kinh thành là dãy núi Lạc Tiêu dài hằng hà, phía Bắc là dãy núi Kỳ Sơn trùng điệp, song song với dãy núi Lạc Tiêu, trở thành hàng rào thiên nhiên bảo vệ kinh thành từ hai hướng nam bắc.
Giữa dãy núi Lạc Tiêu và Kỳ Sơn là một mảng lớn đồng bằng màu mỡ tươi tốt, sông Tiêu Thủy uốn lượn hàng nghìn dặm, bồi đắp đồng bằng này. Kinh thành nằm trên đồng bằng màu mỡ này, bên bờ sông Tiêu Thủy, giữ lấy nút giao thông quan trọng trên cả đường bộ và đường thủy, đây là nơi chiến lược mà mọi quốc gia qua các thời đại đều khao khát chiếm đoạt. Sau khi Thánh Vũ Đế của Hoa Triều lập quốc, đã định đô tại đây và không ngừng xây dựng, mở rộng, làm cho nơi này trở nên càng hùng vĩ và tráng lệ hơn.