Giang Từ do dự một chút, cuối cùng sợ người đeo mặt nạ kia lại đến giết người diệt khẩu, theo sát sau lưng Bùi Diễm.
Vẻ mặt Bùi Diễm nghiêm túc, xoay người lại: "Giang cô nương, hiện tại là ta cứu ngươi một mạng, người và ta không ai nợ ai, hay là ta đi con đường của ta, ngươi trải qua cuộc sống hiệp sĩ giang hồ chu du khắp nơi của mình. Từ nay về sau ta và người, giang hồ loạn lạc, cùng trời cuối đất, hoàng tuyền bích lạc, núi xanh trùng điệp, nước chảy xuôi dòng, đời đời kiếp kiếp, hai bên quên nhau."
Giang Từ chưa từng nghĩ đến việc Bùi Diễm lại nhớ kỹ những lời mình bịa ra ngày hôm đó không sai một chữ như vậy, bây giờ hắn lại trả lại cho mình, tức giận đến mức trợn trắng mắt. Nhưng hiện tại ở phủ tướng quân mới là nơi an toàn nhất, có thể bảo toàn tính mạng, không bị truy sát, lúc này có dùng toàn bộ dũng khí của nàng, nàng cũng không dám lang thang một mình.
Trong lòng nàng không ngừng mắng chửi "cua đồng", trên mặt lại giả bộ cực kỳ đáng thương, thò tay giữ chặt ống tay áo Bùi Diễm, buồn bã nói: "Tướng gia, cái kia, cái kia..."
Nàng chít chít một hồi, cũng không nghĩ ra lý do để ở lại phủ tướng, dưới tình huống cấp bách thốt ra một câu: "Cái này, tướng gia cứu ta một mạng, ta sao có thể bỏ đi, ta ở lại phủ tướng gia làm trâu làm ngựa, làm nô làm tỳ, lấy thân báo đáp cho tốt đã!"
Đám người An Trừng ở đằng sau nghe được rõ ràng, cười to, có người nghịch ngợm lên tiếng: "Tướng gia hãy để nàng ấy ở lại đi, tiểu cô nương người ta sẽ lấy thân báo đáp đấy."
Ánh mắt Bùi Diễm lẳng lặng quét qua, mọi người khiếp sợ uy nghiêm của hắn, cả đám ngừng cười, cúi đầu xuống, Bùi Diễm lạnh lùng nói: "Vừa rồi ai nói, tự mình đi lĩnh hai mươi côn."
Giang Từ thấy Bùi Diễm quản lý nghiêm ngặt như vậy, khác rất nhiều so với dáng vẻ cười như gió xuân của hắn, trong lòng hơi sợ hãi, chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy tay áo Bùi Diễm ra.
Bùi Diễm quay đầu thấy Giang Từ cúi đầu ủ rũ, máu tươi thấm đẫm vải, tóc tai rối bời, bộ dáng đáng thương, cười nói: "Đây là do ngươi tự mình muốn ở lại phủ tướng quân của ta, đừng có vài ngày lại leo cây hoặc nhảy hồ gì đó nữa."
Giang Từ vui mừng, ngẩng đầu lên: "Sẽ không sẽ không, tuyệt đối sẽ không nhảy xuống hồ nữa, hơn nữa, hôm nay ta cũng không nhảy xuống hồ."
Bùi Diễm mỉm cười, chắp tay đi về phía trước. Giang Từ chợt nhớ tới một chuyện, đuổi theo hỏi: "Tướng gia, làm sao ngài biết ta còn ở gần hồ, chưa chạy trốn tới nơi khác? Lúc trước không phải ngài cho rằng ta nhảy xuống hồ trốn đi sao?"
Bùi Diễm cười đắc ý, không trả lời, qua một hồi, không nhịn được vươn tay phải ra, lắc lắc trước mặt Giang Từ.
Giang Từ thấy năm ngón tay của hắn đang bò trên không trung, bừng tỉnh hiểu ra, chỉ vào Bùi Diễm kêu lên: "Cua đồng! Là cua đồng!”
Nàng kêu rất to, người của phủ tướng quân ở sau lưng lần đầu tiên nhìn thấy có người công khai chỉ vào tướng gia nhà mình gọi là "cua đồng", đều cúi đầu xuống, nhịn cười.
Giang Từ thấy Bùi Diễm cười rất đáng sợ, vội vàng xua tay nói: "Cái này, tướng gia, không phải ta gọi ngài là con cua lớn, ý ta là, ta hiểu rồi, ngài đã dựa theo mùi hương của cua đồng để tìm xem ta ở nơi nào."
Bùi Diễm thản nhiên nói: "Ngươi cũng không ngốc, còn biết trốn dưới giường của Tố đại tỷ."
Giang Từ thầm oán than, nhưng vẫn thành thật đi theo Bùi Diễm về phía trước.”
Lúc này đã là nửa đêm, một vầng trắng sáng, chiếu lên hồ nước lạnh.
Giang Từ nhanh chân đi sau lưng Bùi Diễm, cơn đau trong bụng giảm dần, cả người giống như có con kiến cắn nuốt, vừa đau vừa ngứa. Bước chân của nàng dần chậm lại, cuối cùng một tay ôm bụng, tay kia không ngừng gãi gãi trước ngực và sau lưng, ngồi xổm trên mặt đất, rên rỉ không ngớt.
An Trừng vội vàng đến hỏi: "Giang cô nương, có chuyện gì vậy?"
Giang Từ đau bụng, không cách nào nói chuyện lưu loát, nói năng đứt quãng: "Ta... bụng... đau, ngứa... ngứa." Trên người nàng vô cùng ngứa ngáy, gãi gãi phía trước xong gãi lưng, trong nhất thời, trông cực kỳ thống khổ.
An Trừng không biết tại sao nàng lại như vậy, còn đang nghi ngờ là nàng giả bộ. Trong lúc đang do dự, Bùi Diễm bước nhanh tới. Hắn nhìn chằm chằm Giang Từ vài lần, đột nhiên nắm lấy tay phải của nàng, kéo ống tay áo nàng lên, nhìn một cái, bật cười thành tiếng.
Giang Từ đang trong thời điểm khổ sở nhất, bực tức nói: "Cười cái gì, a!" Một tiếng la lớn, lại giơ tay lên gãi sau lưng, không ngờ trên đùi cũng đang ngứa dần, nàng không chịu nổi, khom lưng gãi, chân mềm nhũn, ngồi xuống mặt đất.
Bùi Diễm ngồi xổm bên cạnh Giang Từ, nhìn nàng đau đớn không chịu nổi, cười nói: "Xem thử sau này người còn dám ăn cua đồng không, lại bị đau bụng, bệnh sởi, đúng là báo ứng!"
Tính cách của Giang Từ rất vô tư, nhưng lúc này một đám đàn ông vây quanh nàng, cầm đầu lại là "cua đồng" nàng ghét nhất, bị cả đám nhìn chằm chằm vào bộ dạng xấu hổ của mình, nàng không khỏi có hơi xấu hổ.