Bùi Diễm cau mày, lập tức giãn ra, cũng không vội nói. Lúc này, chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân Phạm Nghĩa vào điện, quỳ gối trước ngai vàng, luôn miệng thỉnh tội.
Sắc mặt Hoàng đế lạnh lùng nói: “Phạm Nghĩa, ngày thường trẫm thấy ngươi là một người thận trọng, sao có thể phạm sai lầm lớn như vậy?!”
Phạm Nghĩa nghe giọng Hoàng đế âm trầm, vội vàng dập đầu: “Hoàng thượng, Cấm Vệ Quân của thần chỉ có thể bảo vệ ở bên ngoài Sứ Quán, tình hình bên trong Sứ Quán một chút cũng không biết. Lần này tính tình của sứ thần Hoàn quốc rất kỳ lạ, ngay cả đồ dùng sinh hoạt cũng chỉ cho thuộc hạ của thần đưa tới cửa, còn đuổi tất cả những người hầu lúc đầu trong Sứ Quán ra ngoài. Như vậy người phóng hỏa, chỉ có thể là người trong Sứ đoàn Hoàn quốc gây nên.”
Hữu tướng Đào Hành Đức cười: “Lẽ nào Phạm chỉ huy sứ muốn nói những lời này với Hoàng đế và đại thần của Hoàn quốc sao?”
Đổng học sĩ vuốt bộ râu dài nói: “Lúc này phải để Phạm chỉ huy sứ chịu oan ức rồi.”
Phạm Nghĩa liên tục dập đầu, Bùi Diễm sớm đã biết lần này không thể bảo vệ hắn ta, cho dù Hoàn quốc không động binh đao, nhưng hỏi tội, dù sao cũng phải có người chịu tội thay. Nếu kết luận cuối cùng là cháy, như vậy vẫn cần Chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân Phạm Nghĩa gánh vác việc phòng ngự lỏng lẻo, không chu toàn trách nhiệm bảo vệ.
Trong lòng quyết định vứt bỏ Phạm Nghĩa, hắn lập tức cân nhắc đến ứng cử viên Chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân mới. Cấp quan của Chỉ huy sứ không cao, nhưng là chức vụ quan trọng, nắm trong tay gần vạn quân sĩ Cấm Vệ Quân, còn nắm trong tay bốn cửa thành, kinh thành một khi có việc, hơn vạn quân sĩ dù ai cũng không thể bỏ qua. Lúc này trong điện ba quân đội, chỉ sợ ai cũng như hổ rình mồi, muốn đoạt được chức vụ này mới thôi.
Hắn suy tính rất lâu, mới để Phạm Nghĩa thăng chức Chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân, chưa đến nửa năm lại xảy ra chuyện này, thật sự hơi tức giận. Nhưng lúc này, không thể suy nghĩ quá nhiều, cũng biết bây giờ mình không nên tiến cử người, nên bình tĩnh lại, ngẫm lại bước tiếp theo nên hành động như thế nào.
Trang Vương tự vào cung, trong lòng nghĩ chính là việc này, Đào Hành Đức hiểu rõ tâm tư của hắn ta, tiến lên nói: “Chức Chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân, không thể để trống, thần tiến cử một người.”
Hoàng đế nói: “Nói đi.”
Đào Hành Đức nói: “Binh bộ hữu thị lang Từ Tiền, xuất thân từ võ tiến sĩ, văn võ song toàn, lại từng làm phó tướng dưới tay Cao Thành, làm người cẩn thận, có thể đảm nhiệm chức vụ này.”
Hoàng đế còn đang do dự, Bùi Diễm quay sang Binh bộ Thượng thư Thiệu Tử Hòa nói: “Thiệu Thượng thư, hình như Từ Tiền là đệ tử nhà tục (1) Thiếu Lâm phải không?”
(1) tăng ni gọi nhà của ba mẹ.
Thiệu Tử Hòa: “Đúng vậy.”
Trong lòng Tĩnh Vương cười thầm, biết người Trang Vương tiến cử đã phạm vào điều kiêng kị của Hoàng đế. Từ khi Hoa triều lập quốc tới nay, thế lực võ lâm trong quân rắc rối khó gỡ, thậm chí nhân sĩ võ lâm điều khiển quân đội triều chính vẫn luôn là nỗi ưu sầu ngầm trong lòng hoàng đế các triều. Chỉ là Tạ thị lấy võ đoạt quyền, lấy võ lập quốc, vẫn không tìm được cái cớ tốt để thanh tẩy thế lực võ lâm trong quân và trong triều.
Từ sau khi Bùi Diễm nhậm chức Minh chủ võ lâm, tâm ý tương thông với Hoàng đế ở phương diện nào đó, không chỉ thành lập Kỵ binh Trường Phong không có bất kỳ môn phái võ lâm nhúng tay, còn điều động và rút các tướng quân từ các môn phái khác nhau, lại từ chức Minh chủ võ lâm, hơn nữa còn mượn danh nghĩa tổ chức Đại hội võ lâm, tiến hành một đợt thanh tẩy lớn trong quân, rất được hoàng đế khen ngợi.
Ngay lúc này, Trang Vương vẫn muốn đề cử Từ Tiền xuất thân đệ tử nhà tục Thiếu Lâm lên vị trí Chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân nhạy cảm này, thực sự đã phạm vào tối kỵ của Hoàng đế.
Trong lòng hắn cười thầm, trên mặt vẫn thản nhiên nói: “Mặc dù võ nghệ Từ Thị Lang xuất chúng, công trạng trong quân đội cũng không tệ, nhưng ông ấy từng chiến chiến đấu với tướng lĩnh Hoàn quốc nơi sa trường, kết thành thù hận, bây giờ là thời điểm nhạy cảm, sợ là không thích hợp.”
Đổng học sĩ gật đầu: “Tĩnh Vương gia nói có lý, Hoàn quốc luôn muốn kiếm cớ gây sự, nếu lại cho người từng chém giết đại tướng nước đó nhận chức vụ này, chỉ sợ không ổn.”
Tĩnh Vương và Thái Tử kết hợp phản đối, Trang Vương không nói được lời nào nữa, những người còn lại mặc dù đều có tính toán riêng, nhưng cũng không đoán được tâm tư của hoàng đế, trong điện nhất thời lâm vào yên lặng.
Thái Tử dường như có chút không kiên nhẫn, thầm ngáp một cái, thấy ánh mắt trách cứ của Hoàng đế quét tới, thân thể run lên, hoảng hốt nói: “Đã như vậy, nên chọn một võ tướng chưa bao giờ lên sa trường, người Hoàn quốc chưa từng nghe qua là được rồi.”
Tĩnh Vương vừa định mở miệng, Lại bộ thượng thư Trần Tổ Vọng đã nhớ tới một người, tiến lên nói: “Lời của Thái Tử đã nhắc nhở vi thần, Lại bộ niên khảo lần này, thật ra có một người thích hợp đảm nhiệm chức vụ này.”
Hoàng đế hỏi: “Là ai?”