Mục lục
Lưu Thủy Điều Điều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Diễm thấy đám cháy đã được khống chế, dựa vào ngọn lửa suy xét, trong quán không có khả năng còn người sống, lập tức ra lệnh cho Phạm Nghĩa phong tỏa đám cháy, không cần dội nước hạ nhiệt, cũng không cần vội vã tìm kiếm thi thể, đề phòng phá hư hiện trường, phân phó xong, lập tức vội vàng vào cung.

Đợi hắn chạy tới Duyên Huy Điện nơi hoàng đế sinh hoạt hàng ngày, Thái Tử, Trang Vương, Tĩnh Vương và các trọng thần đều vì chuyện Sứ Quán cháy mà đồng loạt vào cung.

Vẻ mặt hoàng đế nhìn không ra hỉ nộ, thấy Bùi Diễm vào điện, nói: “Mọi người đã đông đủ, bây giờ hãy thảo luận điều binh như thế nào, bố trí phòng ngự ra sao?”

Bùi Diễm sửng sốt, không ngờ mình đến chậm một bước, cuộc thảo luận đã nói đến việc điều binh, trong chốc lát thấy Tĩnh Vương nháy mắt với hắn, biết tình thế không ổn, lập tức cúi người tới gần nói: “Hoàng thượng, chuyện điều binh còn quá sớm để nói.”

Vẻ mặt Đào Hành Đức rầu rĩ: “Phải sớm điều binh. Lúc trước triều ta giảng hòa với Hoàn quốc, quân đội biên giới bố trí phòng ngự lỏng lẻo, rút gần tám vạn đại quân. Hơn nữa đệ tử võ lâm trong quân đều xin nghỉ để dự tuyển, tướng lĩnh thiếu thốn. Nếu Hoàn quốc vì chuyện sứ thần mà khởi binh vấn tội, biên cảnh đáng lo.”

Hoàng đế khẽ ừ một tiếng, quay sang Bùi Diễm hỏi: “Hiện tại Kỵ binh Trường Phong đang bố trí ở đâu?”

Bùi Diễm đành phải đáp: “Sau khi đám người Chương Hựu xin nghỉ, vùng Vận Châu, Úc Châu, Củng An không có đại tướng thống lĩnh, thần bố trí Kỵ binh Trường Phong và đội quân của ba người họ thay quân ở ba nơi này, đem quân đội của ba nơi này rút về Đông Lai và Hà Tây.”

Hắn tiến lên trước một bước: “Hoàng thượng, thần cho rằng chuyện bố trí điều binh còn quá sớm để nói.”

Trang vương xen vào nói: “Từ kinh thành dấy binh truyền lệnh tới tuyến Bắc và tin tức hỏa hoạn truyền tới Hoàn quốc không lâu lắm, nếu như không sớm phát ra lệnh bố trí phòng ngự, đề phòng nghiêm ngặt Hoàn quốc tấn công, lỡ xảy ra chiến tranh sẽ trở tay không kịp.”

Thái Tử gật đầu: “Nhị đệ nói có lý.”

Thái tử nói như thế, Bùi Diễm không thể lập tức phản bác, trong khi đang suy nghĩ, Hoàng đế đã hỏi nhạc phụ Thái tử, đại học sĩ Đổng Phương: “Ý Đổng khanh như thế nào?”

Đổng Phương nhắm hờ hai mắt suy nghĩ một lát rồi nói: “Binh phải điều động, nhưng không nên hành động quá lớn, phòng tuyến phải trong chặt ngoài lỏng, không nên quá kích thích Hoàn quốc. Thần đề nghị không nên điều động quân đội Kỵ binh Trường Phong, chỉ dời quân đội của Trường Nhạc Vương Lãng về phía đông một chút, như vậy đông có Bạc Công, tây có Vương Lãng, ở giữa vẫn là Kỵ binh Trường Phong, cho dù chiến tranh xảy ra, sẽ không đến mức luống cuống tay chân.”

Trang Vương rất vất vả mới nói được hoàng đế đồng ý điều binh bố trí phòng vệ, không cam lòng để cho tiểu cữu Vương Lãng của Đổng Phương đoạt đi binh quyền tuyến Tây Bắc, vội vàng lén liếc Đào Hành Đức một cái.

Đào Hành Đức hiểu ý nói: “Quân đội chỗ Vương Lãng còn phải trấn giữ tộc Nguyệt Lạc, nếu tùy tiện rút lui, Tinh Nguyệt giáo gây chuyện, tộc Nguyệt Lạc náo loạn lập quốc, sẽ gây tai họa về sau. Vẫn nên điều quân đội Cao Thành từ Tế Bắc thích hợp hơn.”

Hoàng đế nghe hắn ta nói như vậy, hơi do dự, Bùi Diễm nhân cơ hội tiến lên nói: “Hoàng thượng, thần có một lời.”

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: “Bùi Khanh cứ nói đừng ngại.”

Hiếm khi Bùi Diễm thấy Hoàng Thượng nhìn mình hiền lành như vậy, trong lúc nhất thời hơi lơ đãng, lập tức phản ứng lại, tập trung suy nghĩ nói: “Đổng học sĩ nói đúng, binh có thể điều, nhưng không nên hành động quá lớn. Đào Tướng băn khoăn cũng có lý, quân đội chỗ Vương Lãng không nên động. Ngược lại thần đề nghị đưa ba quân đội Nguyên Vận Châu về phía Tây Bắc, ba quân đội này đã chiến đấu với quân Hoàn nhiều lần, rất giàu kinh nghiệm, chỉ cần thăng chức phó tướng Trung Nguyên thành tướng quân, tạm thời tiếp nhận chức vụ của đám người Chương tướng quân là được. Cứ như vậy không cần điều binh từ phía sau, khiến cho Hoàn quốc phản ứng mãnh liệt. Thứ hai tăng quân dọc theo tuyến Tây Bắc có thể tăng cường sự khiếp sợ với tộc Nguyệt Lạc và Tinh Nguyệt giáo , phòng ngừa bọn họ làm loạn. Thần nghi ngờ, lần này Sứ Quán bị cháy, là do giáo phái này gây nên, ý đồ phá hoại hòa ước, quấy rối thế cục hai nước để bọn họ ngư ông đắc lợi.”

Tĩnh vương hiểu ý, biết Bùi Diễm đang cố gắng hướng câu chuyện sang vụ hỏa hoạn, tránh nói thêm về việc điều quân, vội tiếp lời: “Phụ hoàng, nhi thần cũng có nghi ngờ này, sớm không cháy, muộn không cháy, hết lần này tới lần khác cháy ngay đêm trước khi ký kết hòa ước, thực sự rất kỳ lạ.”

Trang Vương thầm nghĩ: Các ngươi tự mình khơi mào chuyện này, cũng đừng trách ta! Tiến lên nói: “Phụ hoàng, Sứ Quán này phòng vệ nghiêm ngặt, bên ngoài còn có hơn một ngàn binh lính Cấm Vệ Quân, dù Tinh Nguyệt giáo hung hăng ngang ngược nhưng làm sao có thể dưới sự phòng vệ của hơn một ngàn người lẻn vào Sứ Quán phóng hỏa, điều này chỉ sợ có nhiều điều bí ẩn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK