Thấy đám người Thái tử bước ra khỏi đại sảnh, đám quan viên vội vàng quỳ xuống tiễn Thái Tử ra khỏi vườn.
Bùi Diễm đưa Thái Tử lên xe ngựa, mọi người đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi, xe ngựa của các Vương phủ khác và hoàng thân quốc thích chậm rãi chạy tới trước cửa chính, mọi người cáo từ với Bùi Diễm, Bùi Diễm mỉm cười luôn nói lời cảm tạ, trước cửa Tướng phủ lại là khung cảnh náo nhiệt ồn ào.
Trang Vương lôi kéo Vệ Chiêu, ở một bên không biết đang nói gì đó, Vệ Chiêu chỉ mỉm cười không nói. Tĩnh Vương nhìn thoáng qua, quay đầu lại ghé vào tai Bùi Diễm nhẹ giọng nói: “Tối nay Thiếu Quân làm sao vậy?”
Bùi Diễm vừa cười cùng bá quan chắp tay cáo từ, vừa nhẹ giọng nói: "Ngày khác sẽ nói chi tiết với Vương gia."
Khi hai người đang nói chuyện thì chợt nghe có người hét lên: “Không tốt, bên kia có cháy!”
Mọi người kinh ngạc, đều ngẩng đầu, chỉ thấy phía đông bắc nội thành, ánh lửa ngút trời, càng lúc càng lớn, ánh đỏ hơn phân nửa bầu trời đêm. Không bao lâu sau, truyền đến tiếng chiêng báo cháy, nghĩ là Cấm Vệ Quân kinh thành đã biết được tin tức hỏa hoạn, chạy đi dập lửa.
Bùi Diễm nhìn một lát, trong lòng suy đoán một chút, vẻ mặt thay đổi: “Không tốt, là Sứ Quán!”
Khuôn mặt tuấn tú của Vệ Chiêu lạnh lùng, đồng thời lao ra ngoài với Bùi Diễm, nhảy lên tuấn mã, song song chạy về phía đám cháy. An Trừng vội vàng dẫn theo mấy chục tên Trường Phong Vệ đi theo, nhóm Ti Vệ do Vệ Chiêu dẫn đến cũng vội vàng đuổi theo.
Trang Vương và Tĩnh Vương ngơ ngác nhìn nhau, Hữu tướng Đào Hành Đức lắc đầu: “Nếu Sứ Quán thật sự bị cháy, thật có chút không ổn!”
Giang Từ thấy Bùi Diễm thúc ngựa rời đi, mấy tên Trường Phong Vệ mấy ngày nay luôn theo dõi mình đi về phía mình, trong lòng thầm mắng, không muốn đi tìm Tố Yên, một đường trở về Tây Viên.
Đi vào giữa vườn, thấy Thôi Lượng đang nằm trên ghế trúc lắc lư, nhởn nhơ uống rượu bóc đậu phộng, Giang Từ vui vẻ, ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạnh Thôi Lượng: “Thôi đại ca, huynh thật an nhàn tự tại, nhưng ta lại buồn bực suốt một đêm.”
Thôi Lượng giương mắt nhìn nàng, cười nói: “Sao còn cải trang như vậy, mau đi thay đi.”
Lúc này Giang Từ mới nhận ra mình vẫn đang dịch dung (1) cải trang, vội vàng vào phòng thay trang phục, rửa sạch lớp trang điểm, vừa lau mặt vừa bước ra ngoài: “Thôi đại ca, sao huynh không dự thọ yến ở vườn chính?”
(1): phép thay đổi khuôn mặt để che dấu danh tính.
Thôi Lượng lắc đầu, nói: “Có nhận ra giọng nói của người nọ hay không?”
Giang Từ bĩu môi nói: “Không có.”
Trong mắt Thôi Lượng hiện lên sự lo lắng, ngồi dậy: “Tướng gia có nói gì không? Còn vị khách nào chưa đến sao?”
Giang Từ lấy cái đĩa trước mặt hắn ta đặt trên đầu gối mình, vừa bóc đậu phộng vừa nói: “Thật ra có vài vị trí trống, nhìn giống như có chừng mười người chưa tới chúc mừng, nhưng hiện tại Tướng gia không rảnh nghĩ việc này, hắn chạy đi cứu hỏa rồi.” Nói xong chỉ về phía đông bắc nội thành.
Lúc này Thôi Lượng mới chú ý tới bên kia có ánh lửa mờ nhạt, nhìn một lát, nhíu mày: “Sự việc không ổn, chắc chắn ngày mai trong triều sẽ náo loạn.”
“Tại sao?” Giang Từ đưa một nắm đậu phộng đã bóc xong đến trước mặt Thôi Lượng.
Vẻ mặt Thôi Lượng nghiêm nghị: “Nơi bị cháy là Sứ Quán, nếu sứ thần Hoàn quốc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ –”
Giang Từ nhét đậu phộng vào trong tay Thôi Lượng nói: “Mặc kệ đi, để Tướng gia đau đầu là được rồi.”
Thôi Lượng khẽ thở dài một tiếng: “Tiểu Từ muội không biết, nếu sứ thần Hoàn quốc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Hoàn quốc khởi binh vấn tội, hòa ước không được ký kết, chiến tranh giữa hai nước lại diễn ra, dân chúng ở biên giới phải chịu khổ, ngàn vạn tướng sĩ phải đổ máu.”
Giang Từ nghe thấy trong lời nói của Thôi Lượng tràn ngập sự thương xót, ưu thương nhàn nhạt trong yến tiệc lúc trước lần nữa dâng lên trong lòng, nàng ngây người một lát, đột nhiên nói: “Thôi đại ca.”
“Ừ.”
“Ta hơi hiểu được câu hát lúc trước có nghĩa gì?”
“Câu gì?” Thôi Lượng quay đầu lại.
“Mặc người xinh đẹp như hoa, nhìn người cả sảnh đường phú quý, dù người nắng mưa thất thường, nhưng cuối cùng vẫn không sánh nổi người đó, một ngày đó, một nắm đất vàng!”
Thôi Lượng ngạc nhiên hỏi: “Sao đột nhiên lại có cảm thán như vậy?”
Giang Từ nhìn về phía bầu trời đêm sâu thẳm buồn bã nói: “Đêm nay ta nhìn thấy hai người rất đặc biệt, lại xem được một vở kịch hay, có chút cảm thán.”
Ánh mắt Thôi Lượng lóe lên, chăm chú nhìn khuôn mặt rầu rĩ của Giang Từ, đột nhiên vươn tay ra.
Giang Từ ngửa đầu tránh đi, Thôi Lượng nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích, chỗ này có một ít bùn đen." Nói xong lấy khăn lụa Giang Từ ném qua một bên, giúp nàng nhẹ nhàng lau đi vết bùn đen dịch dung còn sót lại bên tai.
Giang Từ cảm thấy hơi ngứa, hì hì cười, phiền muộn lúc trước biến mất không thấy nữa. Thôi Lượng cúi đầu nhìn nụ cười ngây thơ của nàng, trong lòng thầm thở dài, thấp giọng nói: "Tiểu Từ.”
“Ừ.”
“Ta muốn hỏi muội một chuyện.”
“Hỏi đi. Ta nghe.”