"Lúc tay nàng chạm vào tay Yến Sương Kiều chỉ cảm thấy lạnh như băng. Nghiêng đầu nhìn sang thì thấy sắc mặt Yến Sương Kiều tái nhợt, nàng ấy cắn chặt môi dưới, vẻ thê lương tràn đầy trên gương mặt xinh đẹp.
Giang Từ đang định nói chuyện thì Yến Sương Kiều đã nhìn về phía Thiệu Kế Tông ở phía bên kia, run giọng hỏi: ""Thiệu công tử, Tố Yên cô nương bao nhiêu tuổi vậy?""
Thiệu Kế Tông suy tư một lát, nói: ""Hình như Tố đại tỷ khoảng ba mươi ba, ba mươi bốn tuổi, cụ thể là năm Ất Sửu hay Bính Dần, ta cũng không nhớ rõ.""
Yến Sương Kiều hít một hơi thật sâu để bình ổn lại tinh thần sau đó hỏi tiếp: ""Về lai lịch của nàng ấy, Thiệu công tử có từng nghe qua không?""
""Ta có nghe qua nhưng không rõ ràng lắm. Nghe nói trước đây nàng ấy là tiểu thư của một gia đình giàu có nhưng vì gia đình gặp biến cố nên lưu lạc đến lầu xanh và trở thành kỹ nữ, sau đó nàng ấy được Diệp lâu chủ nhìn trúng và mời về Lãm Nguyệt Lâu này…"" Thiệu Kế Tông vừa định nói thêm nhưng thấy vẻ mặt Yến Sương Kiều có vẻ không ổn nên đã dừng lại.
Lúc này trên sân khấu kịch, bầu trời đổi màu bất ngờ, thông điệp khẩn từ biên giới được truyền tới, phụ thân của vị tiểu thư kia chính là đại tướng của biên giới, võ sinh vì tài năng xuất chúng nên gia nhập vào quân đội dưới trướng của nhạc phụ tương lai để xuất binh ứng chiến.
Bên này, tiểu thư tràn đầy tâm sự và nỗi niềm. Dưới ánh trăng và hoa, nàng không ngừng nhớ về phụ thân cùng tình lang nơi tiền tuyến sau đó lại phát hiện bản thân đã mang trong mình kết tinh tình yêu của hai người. Bên kia, tình hình ở biên giới ngày càng căng thẳng, tiếng ngựa sắt vang vọng khắp nơi cùng tiếng giết chóc vang trời.
Nhưng ai cũng không ngờ tới tình lang của tiểu thư lại lâm trận làm phản, tiết lộ thông tin quân sự quan trọng cho kẻ địch. Quân đội của phụ thân tiểu thư thất bại thảm hại, phải rút quân lui về hàng trăm dặm. Mặc dù may mắn thoát chết nhưng lại bị triều đình vấn tội, một chiếu thư ban ra mời ông về kinh thỉnh tội.
Nhà vua vô cùng tức giận nên đã đày phụ thân của tiểu thư đến một nơi xa cách ngàn dặm. Nhiều năm phục vụ như một tướng lĩnh trung thành nên làm sao có thể chịu nổi sự nhục nhã này vì thế ông đã tự tử trong ngục lớn của Bộ Hình. Mẫu thân của tiểu thư khi nghe tin trượng phụ tự tử đã treo cổ với một dải lụa trắng, theo chồng ra đi.
Tiếng đàn bi thương vang lên, lầu son gác tía không còn, hào quang vạn dặm nay chỉ còn là quá khứ, vị tiểu thư nức tiếng kinh thành nắm tay tiểu muội chôn cất cha mẹ, lại bị quân binh hung hãn như lang như hổ bắt giữ, đưa vào giáo phường, trở thành kỹ nữ.
Tiếng đàn cứ như âm thanh của tấm vải bị xé toạc, tiếng sáo lại giống như tiếng kêu đau đớn, âm thanh của trống trầm bổng như tiếng nức nở và tiết tấu của đàn tỳ bà dần chuyển sang giai điệu bi thảm. Trên chiếc thuyền trang trí xa hoa ở giáo phường, tiểu thư quằn quại trong đau đớn và sinh ra một đứa trẻ. Tiểu muội của tiểu thư đứng bên cạnh, ôm lấy đứa trẻ vừa chào đời, cả hai chị em đều không kìm được mà rơi nước mắt. Bên trong Lãm Nguyệt Lâu, những tiếng thổn thức vang lên khắp nơi. Có người không kìm lại được cơn tức giận mà mắng người đàn ông phụ bạc kia vong tình phụ nghĩa, đánh mất lương tâm.
Tiếng trống càng trầm thấp và dồn dập hơn. Lúc này bé gái chưa đầy một tuổi nhưng tú bà cho rằng chính vì đứa bé này nên vị tiểu thư kia mới không thể tập trung hát vì vậy ném đứa trẻ xuống sông. Tiểu thư vì muốn cứu nữ nhi mà không do dự nhảy vào dòng nước cuốn, Tiểu muội thấy vậy lập tức nhảy xuống theo hai người nhưng nhanh chóng được người cứu lên. Chỉ là dòng nước cuồn cuộn, con sóng vô tình đã cuốn đi bóng dáng của hai người khiến nàng ấy không bao giờ có thể gặp lại tỷ tỷ cùng cháu gái mình lần nào nữa
Tiểu muội nằm trên đầu thuyền, lòng đau như vỡ tan thành từng mảnh vụn, thanh âm thê lương thấm vào tận xương tủy: ""Hận không thể trừng trị kẻ phản bội kia, trả cho ta phụ mẫu cùng tỷ tỷ. Nếu trên trời có mắt, xin hãy mở to để nhìn xuống, bảo vệ tỷ tỷ và người thân của ta, mong họ thoát khỏi đại nạn và bình an sống sót.""
Tiếng khóc thê lương của tiểu muội vang lên ai oán chạm vào tận sâu trái tim người xem, tiếng nức nở từ dưới đài vì thế mà không ngừng vang lên. Đột nhiên “rầm” một tiếng, Yến Sương Kiều ngã ra đằng sau cùng chiếc ghế nàng ấy đang ngồi
Giang Từ kinh hãi, nhanh chóng lao tới và gọi to: ""Sư tỷ! Tỷ ổn chứ?""
Thiệu Kế Tông nhanh chóng giúp Yến Sương Kiều đứng dậy, vội vã nắm chặt vào nhân trung của nàng ấy. Yến Sương Kiều dần tỉnh táo lại, cố gắng đứng lên, đẩy cả hai người ra và từ từ tiến về phía đài.
Những người trong đường hội đều hướng ánh mắt về phía Yến Sương Kiều, chỉ thấy dưới ánh đèn, gương mặt nàng ấy trắng nhợt như giấy, dường như đang dùng hết sức để bước đi.
Trên sân khấu, Tố Yên nhìn thấy vẻ mặt xúc động của thiếu nữ trẻ tuổi này, đôi mắt nàng ấy chằm chằm vào mình, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác rung động. Nhìn người đang đến gần mình, nàng ấy không kìm lòng được mà hỏi: ""Vị cô nương này, ngươi là...?"""