Bùi Diễm dừng một chút rồi nói: "Những người biết hôm nay ta dẫn tiểu nha đầu đến Lãm Nguyệt Lầu, cũng như những người đêm nay ở đó, hãy điều tra kỹ lưỡng. Thông tin của người này thật sự rất tinh vi, nếu không sớm tìm ra hắn thì sẽ trở thành mối đe dọa lớn."
Hắn chắp tay nhìn về phía bầu trời tối tăm mờ mịt, thản nhiên nói: "Thật sự ta càng ngày càng quan tâm đến kẻ này, rốt cuộc hắn là ai?"
An Trừng chờ một lát, không thấy Bùi Diễm nói chuyện, nhẹ giọng hỏi: "Tướng gia, còn chuyện điều tra Giang cô nương..."
"Không cần điều tra nàng ấy nữa, nàng ấy đã tốn hết tâm tư chạy trốn, chắc chắn không phải mật thám, chỉ là một nha đầu thôi. Chỉ là ta còn muốn dùng nàng, tạm thời để nàng ở nơi này đi."
Thôi Lượng mở phương thuốc ra, sai An Hoa giã dược, lại lấy ngân châm, châm lên trên mặt và cánh tay của Giang Từ. Sự đau đớn của Giang Từ dần dừng lại, chỉ là cả người mệt mỏi, như đóa hoa bị sương lạnh làm rũ xuống, cúi đầu ngồi trên giường.
Thôi Lượng thấy trên cổ nàng còn quấn vải, trên vải đầy vết máu, mở ra nhìn một chút, cau mày hỏi: "Tại sao bị thương?"
Giang Từ thều thào đáp: "Bị mèo cào."
Thôi Lượng đến gần nhìn kỹ một chút, nghi ngờ nói: "Không phải mèo cào bị thương, là bị binh khí đâm."
Giang Từ nghiêng người ngã xuống giường, đầu vừa vặn ở trên gối gấm, lại ngồi thẳng lên, nhớ tới tối nay bị một cua một mèo đùa giỡn trong lòng bàn tay, còn tự dưng phải ăn những đau khổ này, trong lòng cực kỳ tức giận, quát to một tiếng, rồi ngã về phía sau.
Thôi Lượng vừa quay người để cất kim châm vào túi, nghe thấy Giang Từ la lớn, tiếng la tràn đầy sự xấu hổ, biết nàng còn hơi trẻ con, cười nói: "Đừng giận nữa, lần sau chú ý đừng ăn nhiều như vậy là được."
Hắn ta cẩn thận cất kim bạc vào, lại đi đến chậu đồng rửa sạch tay, An Hoa cầm chén thuốc đi vào.
An Hoa đi tới trước giường, thấy Giang Từ ngã xuống, cười hì hì: "Giang cô nương dậy uống thuốc đi."
Giang Từ không nhúc nhích.
An Hoa cười nói: "Nếu không uống thuốc, đợi lát nữa sẽ ngứa nữa đấy."
Giang Từ vẫn không nhúc nhích.
Thôi Lượng cảm thấy có điều gì không đúng, nhanh chóng bước đến bên giường. An Hoa vội vàng đặt chén thuốc xuống, cúi người đỡ Giang Từ dậy, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, sắc mặt xanh xao, hơi thở yếu ớt, nàng đã hôn mê bất tỉnh.
Mặt trăng đã lặn, sương sớm ở khắp bốn phía.
Bùi Diễm chỉ ngủ được hơn một canh giờ là tỉnh lại. Hắn nghĩ đến một việc, lòng khẽ động, định đi tới Điệp Viên xin chỉ thị từ mẫu thân, thấy ngoài cửa sổ vẫn mù mịt, biết giờ vẫn còn sớm, nhưng hắn không ngủ được nên dứt khoát đứng dậy, đi vào trong viện luyện kiếm.
Thôi Lượng bước vào Thận Viên, thấy trong viện có bóng trắng múa may, kiếm khí tung hoành, gió lạnh thổi ào ào, ánh sáng lấp lánh, giống như rồng trắng đang xoay vòng trên không trung, giống như băng tuyết điên đảo cuốn trên bãi cỏ.
Bùi Diễm thấy Thôi Lượng đứng dưới hành lang, khẽ hô, một chiêu tuyết rơi trường dã, sương sớm trong viện giống như đều ngưng tụ trên mũi kiếm của hắn, bắn thẳng vào cây quế trong viện, âm thanh "xẹt" vang lên, cành quế gãy ngang, rơi đầy đất.
Bùi Diễm thu kiếm đứng đó, xoay người cười với Thôi Lượng: "Sao hôm nay Tử Minh lại đến chỗ ta vào lúc này?"
Thôi Lượng mỉm cười nói: "Tướng gia có kiếm pháp tốt, Thôi Lượng may mắn được xem qua, đúng là mở rộng tầm mắt."
Các thị nữ và tùy tùng nhận lấy kiếm của Bùi Diễm, dâng khăn thơm lên, Bùi Diễm lau mặt, ném lại vào trong khay, xoay người đi vào trong phòng: “Mời Tử Minh vào trong nói chuyện."
Hai người ngồi trong phòng khách, thị nữ dâng trà xanh và muối sạch lên, Bùi Diễm nhẹ nhàng súc miệng nhổ vào chậu, thị nữ tiếp nhận y phục võ sĩ mà hắn cởi ra, thay cho hắn chiếc áo bào màu xanh nhạt.
Bùi Diễm vẫy vẫy tay, mọi người lui ra ngoài. Hắn bưng trà lên, uống một ngụm, ngước mắt thấy trên mặt Thôi Lượng mang theo vẻ chần chừ, cười nói: "Tử Minh có lời gì thì nói thẳng đi, giữa ta và ngươi không cần khách sáo."
Thôi Lượng uống một ngụm trà nói: "Thôi Lượng mạo muội, không biết tướng gia có từng nghe qua, trong cung có một loại kỳ dược, tên là 'Tiên Hạc Thảo' chưa?"
Bùi Diễm gật đầu: "Không sai, trong cung có một loại kỳ dược tên là 'Tiên Hạc Thảo', nhưng số lượng rất ít, chủ yếu dùng để luyện chế đan dược cho thánh thượng. Tử Minh hỏi về việc này để làm gì?"
"Giang cô nương đã bị trúng độc, tính mạng đang trong tình trạng nguy kịch." Thôi Lượng khẽ cúi đầu, giọng nói mang theo vẻ lo âu.
Tay Bùi Diễm đang cầm chén trà đột nhiên dừng lại giữa không trung, nhìn về phía Thôi Lượng: "Làm sao lại bị trúng độc được?"
"Là do vết thương trên cổ nàng gây ra, lưỡi của cái chủy thủ kia đã bị bôi độc." Bùi Diễm nhẹ nhàng cau mày: "Nghe ý tứ của Tử Minh, nàng bị trúng độc, phải dùng 'Tiên Hạc Thảo' để giải độc phải không?"
"Đúng vậy." Thôi Lượng ngẩng đầu: "Tướng gia, không biết tướng gia có muốn cứu mạng Tiểu Từ không?"
"Tiểu từ?" Bùi Diễm thì thầm, liếc nhìn Thôi Lượng.