Bùi Diễm đang đứng trước mặt nàng, hắn cao hơn nàng rất nhiều, nên nàng chỉ có thể bước sang phải hai bước, trông chờ được nhìn thấy Vệ Chiêu Vệ Tam Lang, người được biết đến với danh hiệu "Phượng Hoàng" và nổi tiếng khắp kinh đô.
Khi đang cố gắng nhìn cho được rõ, nàng bỗng cảm nhận được không khí xung quanh có chút kỳ lạ, không thể không nghiêng đầu nhìn xung quanh. Thấy rằng mọi người trong vườn đều tự động nín thở , mắt không chớp nhìn về phía cổng chính, trên sân khấu nhạc kịch đều tạm dừng, tiếng nhạc đột ngột ngừng lại. Trong chốc lát, khuôn viên yên tĩnh tuyệt đối, vẻ mặt mỗi người mang theo một chút kỳ vọng, hưng phấn, nhưng cũng lẫn lộ một chút khinh miệt và sợ hãi, khó mà diễn tả.
Giang Từ trong lòng cảm thấy làm lạ, vừa mới định quay đầu lại nhìn , lại nghe tiếng cười quen thuộc vang lên: "Vệ Chiêu đến muộn, Tướng Quân xin đừng trách tại hạ!"
Giang Từ quay đầu nhìn về phía cửa vườn, bị tiếng động như ác mộng dọa đến run rẩy, tiếng “Rắc” khẽ vang lên, gân cổ đau nhức, không ngờ bị trật cổ.
Cuối cùng nàng vẫn còn chút tỉnh táo, không hét lên, cố gắng quay đầu lại, chịu đựng cơn đau ở cổ, kiềm chế nhịp tim đập liên tục, để tránh Bùi Diễm phát hiện.
Cơn đau nhức và kinh sợ khiến ánh mắt Giang Từ hơi mờ đi, một lát sau dưới ánh đèn rực rỡ, một bóng dáng màu trắng từ tốn bước vào sân chính.
Người đó chậm rãi đi tới, ánh đèn chiếu rọi cả người hắn đẹp như quan ngọc (1), sáng như tuyết liên.
(1): Ngọc trang sức trên mũ. Thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp.
Mái tóc đen dài như lụa của hắn ta chỉ dùng một cây trâm ngọc bích nhẹ nhàng cài lại, dưới mái tóc đen ngọc bích, làn da như băng lạnh, lông mày đen như mực, mũi thẳng tắp, môi hồng như đào. Nhưng khiến người khác không thể rời mắt, chính là đôi mắt lấp lánh như Hắc Diệu Thạch của hắn ta, khi đảo mắt ẩn chứa mị hoặc, một ánh nhìn đã khiến người ta mất hồn.
Hắn ta từ tốn đến gần từ cổng vườn, áo trắng đón gió. Màu trắng khiến hắn ta thánh thiện như một thiên thần, nhưng tà áo bay lay động như ngọn lửa rực cháy, lại khiến hắn ta như Tu La bước ra từ địa ngục.
Chợt gió đêm nổi lên, cuồn cuộn cuốn theo mấy đóa cúc đỏ, bay trên tay áo hắn ta, giống như màu đỏ yêu kiều nở rộ trên cánh đồng tuyết, quyến rũ khó tả. Trong nháy mắt, mọi người trong vườn đều thầm hít một hơi khí lạnh, lại lặng im không một tiếng động.
Dường như hắn ta hiểu được suy nghĩ của mọi người, bước chân dừng lại, ánh mắt đảo qua, lạnh lẽo như sương, khiến tất cả mọi người trong vườn đều lặng lẽ cúi đầu.
Bùi Diễm cười tiến lên tiếp đón nói: “Tam Lang chịu nể mặt, thật sự khiến Bùi Diễm vui mừng.”
Ngô tổng quản tiến lên cúi người hành lễ với Vệ Chiêu, Vệ Chiêu khẽ gật đầu, Ngô tổng quản lại chắp tay với Bùi Diễm, ra khỏi vườn.
Khóe miệng Vệ Chiêu mỉm cười, ánh mắt như vô tình lướt qua Giang Từ phía sau Bùi Diễm nói: “Thọ yến cao đường (2) Thiếu Quân, Vệ Chiêu không thể không đến, chỉ là bởi vì một chút việc nhỏ mà trì hoãn, đến trễ một khắc, Thiếu Quân đừng trách.”
(2) CAO ĐƯỜNG 高堂 : là phép lịch sự để gọi cha mẹ của người khác.
Bùi Diễm liên tục nói không dám, hơi nghiêng người, dẫn Vệ Chiêu vào đại sảnh. Lúc xoay người, nhìn Giang Từ phía sau, Giang Từ mặt không chút thay đổi, theo hắn ta và Vệ Chiêu đi về phía đại sảnh.
Vệ Chiêu vừa bước vào đại sảnh, Trang Vương đã cười đứng lên: “Tam Lang ngồi bên cạnh ta.” Tĩnh Vương hơi nhíu mày, chốc lát lại giãn ra, trên khuôn mặt tròn của Thái Tử lộ ra nụ cười thân thiết, Vệ Chiêu chưa hành lễ với hắn, hắn cũng làm như không biết không để tâm.
Vệ Chiêu định ngồi xuống, chợt một người trên bàn đứng dậy, hừ nhẹ một tiếng, ống tay áo phất mạnh, đi sang bàn bên cạnh. Trang Vương hơi xấu hổ, ánh mắt Vệ Chiêu nhìn qua, khóe miệng gợi lên nụ cười gần như tà mỹ, ngồi xuống nói: “Bàn này có một bình dấm Hà Tây, thật thoải mái.”
Bùi Diễm nhận ra người phất tay áo rời đi chính là đại học sĩ Long Đồ Các Ân Sĩ Lâm, người Hà Tây, người này là trụ cột vững chắc của phái Thanh Lưu, mặc dù không có quyền lực, nhưng có danh tiếng trên triều đình và trong dân chúng, danh tiếng rất cao. Lập tức đến bên cạnh Vệ Chiêu, cầm bầu rượu lên, thay Vệ Chiêu rót đầy chén rượu trước mặt, cười nói: “Mọi người ở đây đều chờ Tam Lang đến mới khai tiệc, Tam Lang đến muộn, phải tự phạt ba chén!”
Vệ Chiêu dựa lưng vào ghế, liếc xéo Bùi Diễm, ánh mắt lưu chuyển: “Xem ra tối nay Thiếu Quân không thể không chuốc say ta, ta có thể uống, nhưng dù sao chúng ta cũng phải kính Hoàng Thượng trước mới được.”