Mục lục
Lưu Thủy Điều Điều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Diễm vỗ trán, vội vàng đi tới bên cạnh Thái Tử, mời Thái tử rời chỗ ngồi. Khách mời đều đứng dậy, nâng chén chúc Hoàng Thượng vạn tuế, lại kính Thái Tử vĩnh khang. Bùi Diễm nói lời tạ ơn, mọi người mới ầm ĩ về chỗ ngồi. Tôi tớ như nước chảy không ngừng đem thức ăn thịnh soạn nóng hổi mang lên bàn rượu, tiếng khèn sáo vang lên trên sân khấu, trong vườn vang lên tiếng khen hay liên tục, ăn uống linh đình, thọ yến Bùi phủ cứ như vậy chính thức bắt đầu.

Giang Từ đứng sau Bùi Diễm, thỉnh thoảng nhìn Vệ Chiêu ngồi bên cạnh hắn.

Lúc này, nàng đứng hắn ngồi, đúng lúc nàng nhìn thấy tuấn tú tuyệt mỹ bên cạnh hắn. Hắn vừa cúi đầu, hơi nghiêng đầu, lông mi thật dài khẽ run rẩy, trong con ngươi chói mắt, tia sáng phức tạp chớp động , có lẽ là cười yếu ớt, cũng có thể là mỉa mai, hoặc lạnh lùng kiêu ngạo, hoặc là nhu hòa. Thỉnh thoảng, ánh mắt kia đảo qua mọi người trong bữa tiệc, lại nhắm mắt lại, lộ ra một loại chán ghét và dục vọng hủy hoại.

Chợt Giang Từ cảm thấy giống như trở lại buổi tối trên cây đại thụ trước Trường Phong sơn trang. Tối đó lúc sứ thần Hoàn quốc kể lại chuyện đã qua dưới ánh trăng, hắn cười đau đớn. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn? Là sát thủ điên cuồng tàn nhẫn hay là chỉ huy sứ Quang Minh Ti tiếng tăm lẫy lừng Tam Lang Vệ Chiêu trước mắt?

Vốn nàng còn hy vọng Tinh Nguyệt giáo chủ chỉ là một quan lại nho nhỏ, suy nghĩ có thể để Bùi Diễm nghĩ cách bắt hắn ta, ép lấy giải dược hay không. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Tinh Nguyệt giáo chủ luôn hạ độc thủ với mình, khiến cho Bùi Diễm muốn bắt được lại là “Phượng Hoàng” Vệ Tam Lang trong truyền thuyết.

Nhìn thái độ của Bùi Diễm và mọi người đối với hắn ta, liền biết quyền thế của hắn ta rất lớn, cho dù mình nhận ra hắn ta là Tinh Nguyệt giáo chủ, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ khác, Bùi Diễm có thể đối phó được hắn ta không? Nếu trong vòng một tháng không thể bắt được, mình làm sao có thể giữ được tính mạng?

Chỉ là, hắn ta có quyền thế như vậy, tài giỏi như vậy, vì sao lại có thân phận như thế, muốn làm những chuyện kịch liệt như vậy? Dưới bề ngoài xinh đẹp tuyệt luân của hắn ta, đằng sau nụ cười của yêu mị cô tuyệt, cất giấu oán hận cùng bi thương như thế nào?

Trong bữa tiệc vang lên tiếng cười ầm ĩ, nhưng Bùi Diễm thua bị phạt rượu, bị Trang Vương nắm lấy cánh tay phải tàn nhẫn rót ba chén, hắn cười đem một đóa mặc cúc cài vào tóc mai bên tai: “Hôm nay có thể bị Vương gia lừa, muốn là người cài trâm hoa này.”

Thái Tử vỗ bàn cười nói: “Trâm hoa tốt, Thiếu Quân chớ làm người bẻ hoa, hoa tươi của các vị đại nhân ở kinh thành, còn chờ Thiếu Quân đi hái.”

Mọi người nghe Thái Tử nói năng tùy tiện, trong lòng khinh thường, nhưng trên mặt đều hùa theo. Bùi Diễm chỉ vào Vệ Chiêu cười nói: “Tam Lang cũng nên phạt, đích thân ta nhìn thấy ngài ấy âm thầm đổi lệnh ký với Trang Vương, nhưng không bắt được tại trận, ngược lại phải chịu oan uổng uống ba chén này!”

Vệ Chiêu chỉ nghiêng người, khóe miệng khẽ cong, không nói lời nào.

Trang Vương nghiêm mặt nói: “Thiếu Quân vu cáo ta và Tam Lang hành động mờ ám, càng phải phạt!”

Bùi Diễm trở nên hăng hái: “Lần này ta nhất định phải tìm được vườn hoa. Nhưng lại ở trong tay Đào Tướng?”

Hữu tướng Đào Hành Đức cười, mở lệnh ký trong tay ra: “Chỗ này của ta là đường đá, Thiếu Quân có thể đi đường vòng, nhưng không thể tìm được vườn hoa, phạt thêm ba chén!”

Trang Vương cười to, lại rót cho Bùi Diễm ba chén, Bùi Diễm bất đắc dĩ, đành phải uống cạn rượu. Thỉnh thoảng có quan viên tới mời rượu hắn, hắn dần cảm thấy có chút khô nóng, hơi kéo lỏng vạt áo. Dưới ánh nến chiếu rọi, cổ hắn hơi ửng đỏ, tôn lên ý cười bừng bừng trong hai con ngươi đen sáng kia, ngồi cùng một chỗ với Vệ Chiêu, thần thái khác nhau, khó phân cao thấp, khiến phần lớn ánh mắt mọi người trong vườn thỉnh thoảng nhìn qua bàn này.

Trăng lưỡi liềm dần lên cao, rượu mừng, đoán lệnh, tiếng cười dần nhạt đi trong tai Giang Từ, nàng nghe rõ tiếng đàn nguyệt phát ra từ một góc sân khấu bên trong vườn. Sau khúc dạo đầu, giọng hát du dương của Tố Yên bắt đầu vang lên, hát một khúc 《Mãn Đường Khuê Hốt》.

Giang Từ nhìn về phía sân khấu, trang phục diễn màu đỏ thẫm, trang điểm xinh đẹp, kèm theo tiếng đàn tiếng trống, ca từ vui mừng, đáng lẽ nên vui mừng vô cùng. Nhưng Giang Từ lại từ trên mặt nàng ấy nhìn thấy nụ cười mỉa mai, giống như nàng ấy ở trên cao nhìn xuống cả vườn phú quý này, lạnh lùng cười nhạo Mãn Đường Khuê Hốt này.

Ánh mắt Giang Từ chuyển sang Bùi Diễm và Vệ Chiêu trước mặt, một người cười như gió xuân, một người đẹp như xuân liễu, liễu lay động theo gió, gió thổi cành liễu, rốt cuộc là gió lay động liễu, hay là liễu kinh động gió?

Hai người này hạ độc mình, hai người này đánh nhau sống chết, vì sao ông trời muốn an bài mình xông vào trong tranh đấu của bọn họ?

Giang Từ lặng lẽ đứng, lần đầu tiên trong đời, nàng đối với hí khúc, đối với tiệc rượu, không còn hứng thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK