๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑`
Tố Yên đã ở trong chốn phong trần lâu ngày nên nhìn người cực chuẩn, thấy Giang Từ vừa trong sáng vừa phóng khoáng, trong nháy mắt đã có cảm tình với nàng, thừa dịp rót rượu tiến đến bên tai Bùi Diễm, nhẹ giọng nói: "Tướng gia tìm đâu ra một cô nương đáng yêu như vậy?"
Bùi Diễm mở miệng nhận lấy món ăn từ các thị nữ, vừa nhai vừa nói mơ hồ: "Rơi xuống từ trên cây."
Giang Từ bên cạnh nghe được hai từ "trên cây", không thể không chớp mắt Bùi Diễm một cái, Bùi Diễm cười phá lên, Giang Từ không muốn để ý đến hắn, xắn tay áo lên, lại kéo Thôi Lượng, muốn chơi trò đoán quyền với hắn ta.
Ánh nến trong nhà mờ ảo, Thôi Lượng dường như có chút lơ đãng, thua mấy lần, bị Giang Từ chộp lấy cơ hội mời uống mấy chén, hắn ta chỉ mỉm cười, uống cạn hết chén rượu, không nói nhiều. Bên kia, Bùi Diễm cũng đang chơi trò đoán quyền với Tố Yên, cười nói không ngớt, cả gian phòng nhất thời trở nên náo nhiệt.
Lúc này, các thị nữ thay phiên nhau mang lên bàn vuông nhỏ, dụng cụ ăn cua như cái chùy, kéo tròn, rồi đưa lên những con cua lớn đã hấp bằng lá sen lên. Đầu bếp nơi này cực kỳ tinh tế, còn trang trí thêm mấy bông cúc xanh bên mép túi hấp, cua vàng, cúc xanh, chén rượu biếc, ánh trăng sáng rực rỡ. Giang Từ trong lòng hớn hở, mặt rạng rỡ vui mừng.
Nhìn con cua lớn trong đĩa, trong lòng nàng cười "hề hề" mấy tiếng, chuẩn bị đưa tay vào đĩa, tiếng bước chân vang lên, Diệp lâu chủ lại dẫn một người lên lầu. Giang Từ toàn tâm toàn ý để mắt đến con cua lớn kia, không nâng đầu lên, nhưng vẫn nghe được tiếng cười to của Bùi Diễm: "Vương gia đến muộn, phải tự phạt ba chén!"
Giang Từ đang nhớ thương con cua lớn trong đĩa khi nghe được hai từ "Vương gia", không thể không nâng đầu lên nhìn.
Một chàng công tử trẻ tuổi xuất hiện, mặc dù mới trưởng thành nhưng đã thể hiện thần sắc thông qua trang phục và cử chỉ. Gương mặt sáng sủa, người đó bước vào lầu các, vừa bước đến vừa cười nói: "Ta có hẹn với thiếu quân, thực sự ta đã muốn tới ngay, nhưng tiếc là nhị ca cứ mời ta đi ngắm hoa cúc, ta phải ở lại với huynh ấy thêm một thời gian, do đó ta đã đến muộn, xin nhận hình phạt."
Tố Yên cười khẽ, cầm bình rượu, nhanh nhẹn đứng lên, nắm lấy cánh tay phải của chàng công tử trẻ này, rót rượu vào miệng hắn ta, cười nói: "Hiếm khi có vương gia chịu phạt, Tố Yên cũng muốn trả thù cho lần say mê lúc trước."
Giang Từ từng nghe người ta nói rằng, đương kim hoàng đế có ba người con trai, Thái tử là con trưởng, con thứ là Trang vương, Tĩnh vương là con thứ ba, nhìn chung, chàng trai này chắc chắn là Tĩnh vương nổi tiếng với sự phong nhã và hiền lành.
Dù đã nhìn qua nhưng nàng cũng không hứng thú với vị vương gia này, nàng cúi đầu, hai tay xoa nhẹ, vươn về phía con cua trong đĩa.
Tĩnh Vương cười nhận bình rượu từ tay Tố Yên, ngửa đầu há miệng, rượu như dòng thác chảy vào trong miệng hắn ta.
Bùi Diễm vỗ tay cười to: "Vương gia sao gặp Tố đại tỷ lại uống rượu sảng khoái đến vậy, lần trước đấu rượu với nhóm Thừa Huy, thua cuộc cũng không thấy vui vẻ như vậy!"
Tĩnh vương uống cạn rượu trong bình, ôm lấy vai phải của Tố Yên, ngồi xuống bên cạnh Bùi Diễm, cười nói: "Đám con nít kia, đã thua cược với Tam Lang, lại muốn làm ta say rượu để trộm chiếc ngọc bội trả nợ cho Tam Lang, chúng nghĩ ta không biết à, ta làm sao để chúng thoả lòng được chứ!"
"Tam Lang muốn chiếc ngọc bội của vương gia làm gì? Phủ của hắn có thiếu vật quý hiếm đâu? Chỉ Hoa Triều này, họ không thể tìm ra thêm món bảo vật nào để thu hút sự chú ý của hắn."
Tĩnh vương buông tay ôm Tố Yên, nói: "Ai biết được chứ! Có lẽ vì nghe nói chiếc ngọc bội này là phụ vương ban cho ta, hắn không phục chứ."
Bùi Diễm nghe vương gia nói vậy, không dám nói thêm gì nữa, cầm chén rượu lên, nhìn Thôi Lượng nói: "Tử Minh, lần trước người đã từng hứa với Tố đại tỷ, muốn viết thêm lời ca cho nàng ấy, vừa vặn vương gia cũng đang ở đây, ngài ấy là cao thủ của nghệ thuật này, ngươi không thể lười nhác nữa đâu."
Tĩnh vương nghiêng đầu nhìn về phía Thôi Lượng, cười nói: "Tử Minh cũng đến rồi." Ánh mắt vương gia lại lệch qua một chút, sững sờ một phút, nói: "Người này là..."
Bùi Diễm vừa uống xong một chén rượu, chưa kịp nuốt xuống, nhìn theo ánh mắt của Tĩnh vương, sững sờ, ho khan mấy tiếng, rượu trong miệng phun hết vào vạt áo.
Chỉ thấy bên kia, Giang Từ đang dùng hai tay, ăn ngon lành. Mấy con cua lớn trước mặt nàng, chỉ trong thời gian người khác nói vài câu đã bị nàng cắt ra tám mảnh một cách vô cùng thuần thục, thịt cua và gạch cua đều không còn, đương nhiên là đã rơi vào dạ dày của nàng.
Lúc này nàng đang tập trung dùng chiếc đũa bạc để gắp thịt từ trong chân cua cuối cùng, nhưng góc miệng nàng vẫn còn hai vệt gạch cua, có lẽ vì ăn ngon quá mức mà dính vào khóe môi, không kịp lau đi.