๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sau vài chiêu Dịch Hàn đột nhiên hét lớn, quang kiếm bùng lên, người và kiếm hoà làm một giống như sóng vỡ, thân thể bay lên không trung rồi bất ngờ tấn công về phía Bùi Diễm.
Hơi thở của Bùi Diễm đột nhiên cứng lại giống như đang trôi nổi trong sóng to gió lớn. Thế kiếm của Dịch Hàn sắc bén đến cực điểm nhưng lại không thiếu sự linh hoạt, dù là công hay thủ thì hắn ta đều có thể sử dụng nó một cách dễ dàng. Nhưng Bùi Diễm không hề hoảng sợ, thanh trường kiếm đột nhiên chuyển từ đâm sang chém ngang vào sườn Dịch Hàn.
Dịch Hàn nghe được tiếng vang của lưỡi kiếm trong tay Bùi Diễm thì biết rằng dù hắn ta có thể đâm mũi kiếm về phía Bùi Diễm nhưng cũng không thể tránh khỏi bị cản lại bởi kiếm khí của hắn. Trong lòng hắn ta thầm khen chiêu thức này của Bùi Diễm, tưởng chừng như chiêu này có hại cho cả hai bên nhưng thực ra lại là điều cần thiết để tấn công kẻ thù khiến việc vượt qua hiểm họa chỉ như đi trên đường bằng phẳng.
Hắn ta xoay eo rồi nhẹ nhàng bay lên trời. Trường kiếm đột nhiên rơi khỏi tay, lượn vài vòng trong không trung rồi bất ngờ tấn công về phía sau đầu Bùi Diễm.
Bùi Diễm nghe thấy rõ ràng âm thanh của kiếm đâm về phía mình, biết mình không thể dùng kiếm để chặn lại nên đành dùng lực quét lúc trước để lao sang bên phải. Lại thấy Dịch Hàn nhảy lên không trung như rắn vồ chuột sau đó cầm lấy trường kiếm đâm thẳng xuống. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, thanh kiếm đã cắt xuyên qua ống tay áo phải ở phía trước thắt lưng của hắn đồng thời sắp đâm vào xương sườn bên phải của hắn.
Từ khi còn nhỏ Bùi Diễm đã bắt đầu luyện võ. Vì biết rằng một ngày nào đó sẽ phải quyết chiến với Dịch Hàn nên mười năm trước, hắn đã sắp xếp mật thám xâm nhập vào Nhất Phẩm Đường vì vậy mọi hành động, lời nói, mọi cử chỉ của Dịch Hàn hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Hơn nữa hắn cũng đã điều tra từ sớm một cách chi tiết về quá khứ của Dịch Hàn. Việc đánh đòn tâm lý đối thủ là việc hắn vô vùng thành thạo vì thế hắn mới mời Tố Yên đến, thuyết phục Liễu Phong giả thư đồng thời kích thích Kim Hữu Lang của Hoàn quốc qua đây quan sát trận đấu. Mục đích cuối cùng là cố gắng giành được nhiều cơ hội chiến thắng hơn.
Vào thời khắc sinh tử này, hắn biết đã đến lúc phải tận dụng mọi nỗ lực trước đây của mình. Khi cơ thể hắn di chuyển, bàn chân phải của hắn lướt qua mặt đất và vô tình chạm phải cây tỳ bà mà Tố Yên vứt xuống trước đó, âm thanh của tiếng đàn vang lên hỗn loạn. Trong lòng Dịch Hàn run lên, câu chuyện của Tố Yên lại hiện lên trong đầu hắn. Hắn như bị thôi miên, mũi kiếm khẽ run lên rồi sượt qua xương sườn bên phải của Bùi Diễm, đâm thẳng xuống đất.
Bùi Diễm nhanh chóng quay người lại, thanh trường kiếm cầm trong tay run rẩy kịch liệt, như thể một bầu trời đầy ánh sáng ngưng tụ trước mặt hắn.
Kiếm khí phá không lên cao chiếu sáng đôi mắt của Dịch Hàn. Ánh mắt lạnh lùng của Dịch Hàn chợt lóe. Hắn ta vừa mới rút được Kiếm Thu Thủy thì thanh trường kiếm trong tay Bùi Diễm lại giống như rồng bay phượng múa mà dồn dập đánh vào mảnh đất trống bên cạnh hắn ta.
Những người có thể quan sát mọi chuyện rõ ràng ở bên kia sân đấu đều thầm ngạc nhiên vì sao Bùi Diễm không tận dụng lúc kiếm Thu Thủy chưa rút ra để đánh thẳng vào Dịch Hàn mà lại đánh vào mảnh đất trống bên cạnh hắn ta. Ngay lúc này cơ thể Dịch Hàn lại không đứng thẳng được mà bắt đầu lắc lư, hắn ta nhanh chóng thu kiếm về bên người, một tiếng rống lớn vang lên. Hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi nhẹ nhàng bước về bên trái.
Bùi Diễm bình tĩnh tra kiếm vào vỏ rồi đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt sáng ngời, mỉm cười nhìn Dịch Hàn mà không nói một lời.
Dịch Hàn đứng im, thanh kiếm nằm ngang bên người hắn ta, một lúc lâu sau một vệt máu đỏ tươi chảy dọc theo lưỡi kiếm và nhỏ xuống đất.
Hắn ta lắc đầu: "Không ngờ Bùi Minh chủ có thể thành thạo chiêu ‘Dương Đông Kích Tây’ này, Dịch mỗ xin bái phục!" Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, kiếm Thu Thủy mang theo âm thanh như tiếng gầm của rồng bắn thẳng về phía hồ Bình Nguyệt như một ngôi sao băng. Sau đó thanh kiếm dựng thẳng đứng trên một thân cây liễu khổng lồ khiến thân cây rung chuyển dữ dội.
Bóng xám chớp động, thân hình hắn ta biến mất ở cuối con đường lớn, giữa không trung truyền đến tiếng nói thê lương của hắn ta: "Thu Thủy Kiếm đã khuất, Dịch Hàn không còn là người của giang hồ, xin cảm ơn Bùi Minh chủ đã thành toàn!"
Tất cả mọi người ngơ ngác một lúc sau đó những trận hò reo như sấm vang lên không ngớt. Trong lòng sứ giả của Hoán Quốc vừa vui mừng vừa xấu hổ, dưới sự dẫn đường của người hầu gia đi vào sơn trang.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑