"Giang Từ thấy vẻ mặt không vui của hắn, tức giận đáp: ""Khi cần hắt hơi thì làm sao có thể kiềm chế được, nếu không tin, ngươi cũng thử xem.""
Bùi Diễm chỉ dùng tay áo để lau mặt: ""Nhanh chóng đi lấy nước cho ta.""
Giang Từ bất đắc dĩ đành phải bưng chậu nước lần nữa. Thấy Bùi Diễm không nhúc nhích, nàng biết hắn đã quen với việc được người khác hầu hạ nên đành phải nhúng khăn vào nước ấm, lau lung tung trên mặt hắn vài cái, sau đó ném khăn ấm vào trong chậu, quay người bước đi.
Vì trì hoãn một lúc lâu, Giang Từ cảm thấy người càng ẩm ướt hơn. Nàng vừa đi vừa hắt hơi liên tục vài lần, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Khi nàng trở lại phòng mình lại thấy Bùi Diễm cũng đã theo vào. Nàng tức giận nói: ""Tướng gia, đây là phòng của ta. Ta cần thay đồ và muốn nghỉ ngơi, làm phiền ngài hãy ra khỏi đây.""
Bùi Diễm cười nhẹ, đi tới giường và nằm xuống, hai tay gối sau đầu, nhắm hai mắt, thản nhiên nói: ""Đây là phủ đệ của ta, ta muốn ngủ nơi nào thì ngủ nơi đó. Ngươi cứ thay đồ đi, ta sẽ không nhìn đâu.""
Giang Từ không biết làm gì với hắn nên đành chạy đến phòng ở phía bên kia, thay một bộ y phục sạch sẽ. Sau đó thay vì trở về phòng mình, nàng đi ra sân và ngồi xuống một tảng đá, ngẩng đầu lên nhìn trăng và mê mải trong suy tư của mình.
Sư tỷ gấp gáp đi tìm Dịch Hàn như vậy không biết có chuyện gì xảy ra không. Nàng cảm thấy cần phải đi gặp Tố đại tỷ một chuyến để hỏi rõ sự tình còn phải khẩn cầu Tố đại tỷ có thể truyền đạt lời của nàng đến Tam Lang để gặp mặt hắn ta và tìm cách lấy được thuốc giải.
Trong lúc nàng đang trầm tư, Bùi Diễm ngồi xuống bên cạnh. Khi Giang Từ đứng dậy để rời đi thì Bùi Diễm giữ chặt tay trái nàng lại: ""Dù sao ngươi cũng không ngủ, cùng ta đi dạo một chút.""
Hai người chậm rãi đi dạo trong phủ Thừa Tướng, Bùi Diễm thấy Giang Từ liên tục ngáp thì cười nói: ""Ngươi đúng là tham ngủ lại thích thức ăn ngon. Nếu mọi người đều giống ngươi thì những vị quan như chúng ta sẽ không cần phải dự triều đình hay làm bất kỳ công việc gì.""
Giang Từ yên lặng đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại nói: ""Tướng gia, ta hỏi ngươi một vấn đề.""
""Vấn đề gì?""
""Mỗi ngày ngươi đều cùng người khác tranh tới đấu lui, tính đi tính lại như vậy không cảm thấy mệt mỏi sao?""
Bùi Diễm cười lớn, bước bên cạnh Giang Từ với bộ dáng uy nghiêm, thong thả nói: ""Trò chơi luôn phải tính toán, đấu trí đấu dũng này vừa căng thẳng vừa kích thích, bên trong ẩn chứa niềm vui vô hạn. Nếu chiến thắng, có thể mang lại lợi ích vô hạn cho ta, tại sao lại cảm thấy mệt? Ta muốn xem trên thế giới này còn ai có thể đánh bại ta không?""
Giang Từ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt hắn, tâm trạng bình tĩnh, dáng vẻ thanh nhã. Dáng vẻ cô đơn và nỗi buồn trước giờ đã biến mất không còn chút dấu vết.
Đêm khuya gió lạnh. Giang Từ đi cùng Bùi Diễm trong phủ Thừa Tướng một lúc chỉ cảm nhận được từng đợt lạnh buốt. Thấy Bùi Diễm không còn nói gì, khi đi qua một hành lang, cuối cùng không nhịn được mà nói: ""Tướng gia, thời gian không còn sớm, ngài nên về nghỉ ngơi đi, ta thật sự rất mệt."" Nói xong nàng lập tức quay người bước đi.
Nhưng Bùi Diễm nhanh chóng đưa chân phải ra làm Giang Từ vấp ngã và lao về phía trước. Lúc nàng tưởng mình sắp ngã thì hắn nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy nàng, khẽ cười nói: ""Đừng đánh rơi răng cửa.""
Giang Từ không chịu nổi nữa, quay người đấm lại, Bùi Diễm chắn từng cái một. Khi thấy khuôn mặt nàng đầy tức giận, tay hắn chần chừ một chút, cú đấm giận dữ của Giang Từ cuối cùng đập mạnh vào ngực hắn.
Mắt thấy Bùi Diễm vuốt ngực, ho khan vài tiếng, khóe miệng ẩn ẩn có chút máu chảy ra, Giang Từ không khỏi sửng sốt, không dám tin nhìn vào nắm đấm của mình. Không lẽ chỉ với phần công lực này của nàng mà có thể làm cho cao thủ đệ nhất thiên hạ bị nội thương sao?
Bùi Diễm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Giang Từ, ho thêm vài tiếng rồi bất ngờ ngã về phía sau.
Giang Từ giật mình, lao tới đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: ""Ngươi làm sao vậy?""
Hai mắt Bùi Diễm nhắm chặt, máu tươi vẫn từ khóe miệng rỉ ra, Giang Từ vỗ mạnh vào má hắn: ""Này, ngươi đừng có chết đấy, nếu ngươi chết thì ta phải làm sao? Không có giải dược thì ta làm sao sống tiếp đây?""
Nàng càng hoảng sợ hơn, thấy mặt Bùi Diễm đã bị mình vỗ đến sưng đỏ, lúc này mới nghĩ đến việc gọi người cứu nhưng trước khi tiếng kêu kịp vang lên, miệng nàng đã bị một bàn tay che lại, tiếng gọi bị nuốt trở lại trong ngực.
Bùi Diễm mở mắt, yên lặng nhìn nàng một lúc, vuốt nhẹ cái má bị nàng vỗ đau, hít một ngụm khí lạnh rồi đột nhiên đặt ngón tay đưa lên môi, một tiếng huýt sáo sắc nhọn phá vỡ sự yên tĩnh của Tướng phủ, hàng chục người từ mọi phương hướng chạy tới.
Giang Từ đứng đó ngơ ngác nhìn một nhóm người của Trường Phong Vệ đỡ lấy Bùi Diễm, sau đó vài người tiến lại và giữ chặt hai tay nàng, lại thấy Bùi Diễm nhìn mình một cái với ánh mắt lấp lánh, bên tai còn nghe thấy tiếng hắn ho khan: ""Đừng làm khó cho nàng, đưa nàng về Tây Viên giao cho Tử Minh. Không có mệnh lệnh của ta không ai được vào Tây Viên."" Sau khi nói xong, hắn dường như hôn mê bất tỉnh."