Bùi phu nhân không ngẩng đầu, tập trung tỉa chậu cảnh, qua một lát mới nói: “Thúc phụ con bên kia gửi thư.”
Bùi Diễm sửng sốt, cúi đầu xuống.
“Chuyện đó không thể kéo dài nữa, con phải nhanh chóng giải quyết mới được.”
Bùi Diễm nhẹ giọng nói: “Vâng, hài nhi đã sắp xếp Tử Minh vào Phương Thư Phòng, chờ qua một đoạn thời gian, có thể lập tức giải quyết việc này.”
Bùi phu nhân cắt đi một nhánh cây trên chậu cảnh, nói: “Thôi Lượng người này, con cũng thả hai năm, đến lúc nên dùng hắn, không nên quá mềm lòng.”
“Vâng, hài nhi đã tìm được nhược điểm của hắn, hắn đã đồng ý với hài nhi vào Phương Thư Phòng, chắc chắn sẽ làm việc theo mệnh lệnh của hài nhi.”
“Vậy thì tốt.” Bùi phu nhân lại quay sang một chậu hoa hải đường lắc đầu: “Con xem, hơi không chú ý, sâu sẽ xuất hiện ở đây. Con nghĩ xem nên làm thế nào cho phải?”
Bùi Diễm không dám nói tiếp, Bùi phu nhân đã cắt cành hoa hải đường kia đi, nói: “Cành lá này quá sum suê, thu hút kiến và côn trùng. Chỉ cần cắt bỏ sẽ sạch hơn.”
Bà ấy đứng thẳng dậy, Bùi Diễm bước lên phía trước nhận lấy cây kéo, Bùi phu nhân nhìn chằm chằm hắn một lát, thản nhiên nói: “Có một số việc, con không cần hỏi ta, ta cũng sẽ không nói. Con cứ dựa theo suy nghĩ của con mà làm, ta đã cố gắng hết sức để làm những gì ta nên làm cho con. Con chỉ cần nhớ kỹ một điều, năm đó Hoàng Thượng có thể trổ hết tài năng trong các hoàng tử, được đăng cơ làm hoàng đế, lại có thể ngồi vững ngôi vị hoàng đế này hơn hai mươi năm, đều có lý của ông ấy, con chỉ cần nhớ kỹ điều này.”
Bùi Diễm mỉm cười nói: “Hài nhi ghi nhớ lời dạy của mẫu thân.”
“Con còn nhiều việc, đi làm đi.” Bùi phu nhân đi vào trong phòng.
Bùi Diễm đỡ bà ấy lên bậc thang, nói: “Hài nhi cáo lui.”
Hắn vừa cất bước, Bùi phu nhân lại nói: “Khoan đã.”
Bùi Diễm xoay người, Bùi phu nhân nhìn xuống hắn, bình tĩnh nói: “Nha đầu Sấu Vân kia, có phải đã làm sai chuyện gì hay không, con phải đuổi nàng ta ra khỏi Thận Viên?”
Bùi Diễm cúi đầu đáp: “Hài nhi không dám.”
“Mấy năm trước con ở trong quân, không muốn cưới vợ nạp thiếp quá sớm, ta chiều ý con, bây giờ đến kinh thành, các tiểu thư thế gia, con đều từ chối, ta cũng không nói gì. Chuyện con cưới chính thê, có thể trì hoãn một chút, nhưng ta vừa ý Sấu Vân, muốn cưới cho con làm trắc thất, dù nàng ta có làm sai chuyện gì, con cũng nên nhìn mặt mũi của ta, tha thứ nhiều hơn mới phải.”
Bùi Diễm im lặng một lát, nói: “Hài nhi đã biết.”
Trời tờ mờ sáng, Giang Từ lập tức tỉnh lại, bởi vì nhớ Thôi đại ca phải vào cung ứng mão (3), nên xuống giường sớm, giúp hắn ta chuẩn bị sớm một chút.
(3) Ngày xưa trong triều đến giờ mão hằng ngày từ 5 giờ đến 7 giờ sáng điểm danh quan lại ai đến thì lên tiếng đáp gọi là ứng mão.
Không lâu sau, nghe thấy Thôi Lượng đứng lên rửa mặt, lại nghe người hầu Tướng phủ tới nói Tướng gia có việc gấp, bảo Thôi công tử không cần vào cung làm việc, chờ hắn ở Tây Viên là được.
Giang Từ nấu cháo gạo xong, đêm qua cổ bị trật càng ngày càng đau, nàng bỏ bát xuống, chạy vào phòng soi gương, mới phát hiện cổ sưng lên rất lớn.
Nàng than thở đi ra cửa phòng, thấy Thôi Lượng từ trong viện xoay người lại. Thôi Lượng thấy nàng không ngừng xoa cổ, hai mắt cẩn thận nhìn, nói: “Tiểu Từ, cổ muội có phải bị trật rồi không?”
Giang Từ nghiêng đầu nói: “Đúng vậy, đêm qua bị trật, ta còn tưởng rằng không có vấn đề gì lớn, sáng nay thức dậy, đã thành như vậy.”
Thôi Lượng vẫy tay: “Muội lại đây để ta xem một chút.”
Giang Từ biết y thuật của hắn ta cao minh, vội vàng chạy tới, ngồi trên ghế trúc. Thôi Lượng cúi đầu nhìn một chút, lắc đầu: “Cái này có thể là bị tổn thương gân, sao có thể quay lợi hại như vậy?”
Giang Từ cười nói: “Bị một con mèo hoang làm cho giật mình, nên quay đầu.”
Thôi Lượng bật cười: “Ta thấy lá gan muội rất lớn, sao lại bị một con mèo dọa sợ?!”
Giang Từ nghiêng đầu nói: “Huynh không biết đâu, con mèo đó rất đáng sợ, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, nhưng móng mèo rất sắc bén, động một chút là sẽ cào người.”
Thôi Lượng bước vào phòng, cầm một bình sứ đi ra, sau lưng Giang Từ do dự một lát, cuối cùng mở miệng nói: “Tiểu Từ, ta bôi cho muội chút thảo dược.”
Giang Từ cười nói: “Được.”
“Tiểu Từ, ta phải giúp muội xoa bóp trước, sau đó nắn lại cổ một chút mới được.”
“Được, Thôi đại ca mau giúp ta xoa bóp, ta đau đến không chịu nổi.”
Thôi Lượng thấy nàng không hề phát hiện, cũng biết nàng ngây thơ hồn nhiên, không để tâm việc đề phòng giữa nam nữ, trong lòng thầm than, đổ chất lỏng thảo dược vào lòng bàn tay, lại đặt tay lên gáy Giang Từ, nhẹ nhàng xoa bóp.
Giang Từ cảm nhận được từng cơn mát lạnh truyền từ lòng bàn tay Thôi Lượng, kỹ thuật xoa bóp rất thành thạo, một lát sau lập tức cảm thấy đau đớn giảm bớt, nơi được xoa bóp lại càng mềm mại tê dại, cực kỳ thoải mái.