Giang Từ cảm nhận được cái chủy thủ lạnh như băng ở trên mặt mình, dừng lại ở chỗ cổ nàng một chút, sự đau đớn như kim châm khiến cả người nàng run lên, máu tươi từ lưỡi chủy thử từ từ chảy xuống, nàng tuyệt vọng hét lên: “Sư tỷ, Tiểu Từ không thể trở về được, tỷ phải nhớ thắp hương cho tiểu Từ vào hàng năm nha!”
Chủy thủ chậm rãi đâm vào da thịt, cuối cùng Giang Từ vẫn hơi không cam lòng, đột nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ kia. Thấy hắn vội vã đứng lên, chủy thủ trong tay đỡ về phía sau, vừa vặn đỡ được một kiếm dài mấy trượng như lưỡi rắn bay đến từ sau lưng.
Ánh sáng lạnh lẽo lại lóe lên, tiếng leng keng vang lên khắp nơi, người đeo mặt nạ như con báo, từ bên Giang Từ bay xéo sang bên, một kiếm một chủy thủ, đánh qua đánh lại mấy chiêu.
Giang Từ tìm được lối thoát trong chỗ chết, trong lòng mừng rỡ, ổn định tâm trạng lại, lúc này thấy người đang đấu với người đeo mặt nạ, chính là người mà nàng đã mắng vô số lần ở trong lòng, người mà nàng vừa thoát khỏi bàn tay hắn, "cua đồng" - Tả tướng Bùi Diễm.
Lại có thêm mấy chục người xuất hiện trong bóng tối, đốt lửa, vây quanh bốn phía. Một người trong đó bước tới, giải huyệt cho Giang Từ, kéo nàng lên, chính là thủ hạ đắc lực của Bùi Diễm.
Giang Từ bừng tỉnh hiểu ra, xem ra "con cua đồng" này đã có ý đồ không tốt từ trước, hắn biết chắc chắn nàng sẽ mượn cơ hội đến Lãm Nguyệt Lâu để tìm cơ hội bỏ trốn nên hắn dùng nàng làm mồi, câu người đeo mặt nạ này ra. Lúc trước nàng còn tự hào đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, nhưng lại không biết mỗi một bước đều nằm trong kế hoạch của hắn.
Nàng mất hứng, vết thương ở cổ phát đau, trong bụng đau dữ dội từng cơn, đành phải dựa vào cây liễu ngồi xuống, khuôn mặt không đổi quan sát cuộc chiến sinh tử của Bùi Diễm và người đeo mặt nạ kia.
"Tiêu giáo chủ, Tố Yên nói ngươi có dung nhan tuấn mỹ, không biết Bùi mỗ đây có vinh hạnh nhìn thấy khuôn mặt đó không?" Bùi Diễm cười, ánh sáng lóe lên, cả người lẫn kiếm phóng về phía người đeo mặt nạ.
Người đeo mặt nạ không lên tiếng, dao trong tay như rắn bạc múa may, âm thanh "Đinh đinh" vang lên khắp nơi, chặn từng đợt tấn công của Bùi Diễm.
Chiêu thức trong tay Bùi Diễm như thủy ngân lỏng, dệt thành một tấm lưới kiếm vô biên, nhốt người đeo mặt nạ vào trong đó, kẻ mặt nạ lui lại, nhưng vẫn luôn im lặng không nói gì.
"Tiêu giáo chủ, nếu đã đến kinh thành, Bùi mỗ muốn mời ngươi uống một bữa, không biết giáo chủ có bằng lòng đến không?" Bùi Diễm nói vừa đánh, chiêu thức của kiếm như mây bay, ánh sáng chói mắt, ép cho người đeo mặt nạ kia chỉ có thể chống đỡ, không có sức để kháng cự.
Đám người An Trừng đứng ở một bên, thấy Bùi Diễm có phần thắng rất lớn nên không tiến lên, chỉ vây quanh bốn phía, đề phòng người đeo mặt nạ kia bỏ trốn.
Trong lúc đang quyết đấu kịch liệt, người đeo mặt nạ lảo đảo một cái, giống như không chống đỡ nổi nữa, Bùi Diễm thu kiếm, cười nói: "Tiêu giáo chủ, Bùi mỗ khuyên ngươi, hay là giơ tay chịu trói đi!"
Tay trái người đeo mặt nạ vuốt ngực, cúi đầu xuống, Bùi Diễm chậm rãi tiến lên, kiếm dài trong tay vẫn duy trì tư thế tấn công, đề phòng hắn ta giãy dụa trước khi chết.
Mắt thấy người mặt nạ đột nhiên vung tay trái, Bùi Diễm kêu không ổn rồi, cả người bay về phía sau. "Ầm" một tiếng, ánh sáng màu đỏ lóe lên, sương khói tỏa ra bốn phía, một mùi khó ngửi làm mọi người ho khan kịch liệt, trong nháy mắt đã không thấy thân ảnh người mặt nạ kia.
Bùi Diễm tức giận hừ một tiếng, như một con chim lớn nhảy lên một cây liễu gần nhất, nhìn khắp bốn phía, đã không thấy thân hình của người đeo mặt nạ.
Lúc chiều hắn nhìn thấy Giang Từ đang hết nhìn đông tới nhìn tây, liền đoán được nàng muốn chạy trốn, nên mới tỉ mỉ thiết lập ra cái bẫy này, để dụ Tinh Nguyệt giáo chủ ra giết người diệt khẩu. Không ngờ lại thất bại trong gang tấc, bị người đeo mặt nạ mượn sương mù trốn đi, quả thực là có hơi tức giận. Nhảy xuống ngọn cây, thấy An Trừng đang muốn dẫn người đuổi theo, hắn lạnh lùng nói: "Không cần! Các ngươi không đuổi kịp đâu."
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt cười nhạo của Giang Từ, lạnh lùng nói: "Cười cái gì cười, cái mạng nhỏ của ngươi còn được giữ lại thì đi thắp hương khấn Phật đi!"
Giang Từ cười hì hì, đứng lên, vỗ tay nói: "Thân thủ của tướng gia tốt, thật sự đáng tiếc khi không làm Minh chủ võ lâm."
Bùi Diễm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Giang Từ: "Ngươi xác thực chưa từng thấy diện mạo thật của hắn ta?!"
Giang Từ xé vạt áo xuống, tự mình băng bó vết thương trên cổ, lắc đầu nói: "Thề với trời là ta chưa từng thấy."
"Vậy có nghĩa là đã nghe qua giọng nói của hắn ta?"
Giang Từ biết không cách nào phủ nhận, gật đầu một cái: "Ta đã nghe qua giọng nói của hắn, nhưng ta và hắn không quen biết nhau, nước sông không phạm nước giếng."
Bùi Diễm không để ý tới nàng nữa, xoay người rời đi, đám người An Trừng vội vàng theo sau.