๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thiếu nữ vỗ tay cười nói: "Hàn đại thúc thật có tài ăn nói. Nếu thúc có thể đến lầu Nam Hoa kể chuyện thì bảo đảm nói còn hay hơn cả vị tiên sinh ở đó đấy."
Hàn Tam cảm thấy dở khóc dở cười cười. Dù sao hắn cũng là một khách giang hồ nổi tiếng một phương vậy mà lần này theo sư môn tới tham gia đại hội võ lâm lại bị một thiếu nữ khen thành tiên sinh kể chuyện ở lầu các. Điều này khiến hắn không khỏi có chút ngượng ngùng. Nhưng đối diện với tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu này thì dù hắn có tức giận cũng không nỡ lòng nào mà xuống tay.
Thiếu nữ khẽ nhíu mày: "Nói như vậy thì nếu Kiếm Đỉnh Hầu không trở về ứng chiến, một là sẽ làm tổn hại đến uy danh triều đình, hai là không thể thay cha báo thù để trọn đạo hiếu thế nên mới là người bất trung bất hiếu đệ nhất thiên hạ. Nhưng nếu võ công của hắn không bằng Dịch Hàn mà lại bị cưỡng ép ứng chiến như vậy thì chẳng phải đang tự tìm đường chết sao?"
Hàn Tam Dư cười nói: "Tiểu sư muội quá lo lắng rồi, tài nghệ của Kiếm Đỉnh Hầu vượt xa cha hắn rất nhiều. Mười tám tuổi tiếp quản chức vị minh chủ, hai mươi tuổi dẫn đầu đội kỵ binh Trường Phong lấy ít địch nhiều mà đánh bại hơn vạn kỵ binh Nguyệt Nhung Quốc, được Thánh Thượng phong làm “Trường Phong tướng quân”; năm trước đánh bại thiên binh vạn mã của Huyền Quốc, lấy đầu tướng địch sau đó lại dẫn quân tinh nhuệ đóng quân và chiếm đóng những thành quận biên giới của Hoàn quốc - nơi từ trước đến nay vẫn luôn chèn ép nước ta lập nên quân công hiển hách. Sau chiến thắng đó Thánh Thượng đã phong hắn lên làm Hầu tước. Đối với trận chiến này của hắn và Dịch Hàn thì đúng là thắng bại khó nói. Vì vậy đến lúc này mà hắn còn chưa trở về Trường Phong sơn trang thì quả thực làm cho người ta khó hiểu."
Thiếu nữ cười nói: "Nói không chừng Kiếm Đỉnh Hầu đã trở về từ lâu rồi, đang nghỉ ngơi dưỡng sức ở một nơi nào đó trong sơn trang để chuẩn bị cho trận chiến mấu chốt này đó."
Hàn Tam Dư cười nói: "Tiểu sư muội có chỗ không biết rồi . Sư huynh ta mới từ trong trang đi ra nói rằng các chưởng môn đang khẩn cấp bàn luận về chuyện nếu Kiếm Đỉnh Hầu thực sự không xuất hiện thì nên phái người nào ứng chiến với Dịch Hàn đây. Nếu Kiếm Đỉnh Hầu đã trở về sơn trang thì vì sao ngay cả những người như chưởng môn cũng không biết?"
Thiếu nữ thấy nàng đã có đầy đủ thông tin mình muốn biết nên lập tức cười nói: "Hàn đại thúc, cảm ơn thúc đã kể cho ta nghe chuyện này, ta phải đi đây." Vừa mới dứt lời thân hình của cô gái bỗng nhoáng một cái lui về phía sau, ẩn mình trong bụi cúc rồi chợt biến mất không thấy bóng dáng.
Hàn Tam Dư cùng mọi người bối rối nhìn nhau, thầm nghĩ: Thiếu nữ này nói đến là đến, nói đi là đi, khinh công còn rất xuất sắc, đệ tử của Thanh Sơn môn đúng thật là không thể xem thường.
Thiếu nữ mặc y phục xanh nhạt này tên Giang Từ. Sau khi chơi một hồi ở vườn hoa cúc bên cạnh trang viên, nàng lại leo lên cây hoa quế trong vườn nằm một lúc. Đợi mãi mà vẫn chưa thấy chủ nhân thật sự xuất hiện, nàng càng cảm thấy thấy vô cùng nhàm chán.
Mặt trời chiều đã lặn về phía tây, hoàng hôn từ từ buông xuống, bên trong lẫn bên ngoài trang viên cũng đã thắp sáng ánh nến. Giang Từ cảm thấy có chút đói nên ngồi giữa cành cây rồi nhìn về phía trang viên đèn đuốc sáng trưng kia. Từ xa nhìn thấy khói mù bốc lên ở phía Tây Bắc của sơn trang. Nàng biết đó là nơi có bếp nên cười một cái rồi trượt xuống cây.
Kỹ năng khinh công của nàng rất xuất sắc công với việc quản gia và người hầu trong trang đang bận rộn chiêu đãi khách nên cũng không ai có thời gian rảnh để ý đến nàng. Nhờ đó nàng mới có thể vượt tường mà vào từ phía tây của trang, chẳng bao lâu sau đã lẻn vào phòng bếp một cách thuận lợi.
Hương thơm dậy mũi khiến Giang Từ không kìm được mà nuốt nước miếng. Thấy người trong phòng bếp tấp nập đi lại, người hầu không ngừng mang thức ăn và rượu ra ngoài, sau khi suy nghĩ một chút, nàng dứt khoát bước vào một cách tự tin.
Một đầu bếp thấy nàng đi vào thì sửng sốt một chút rồi mới nói: "Vị này là ―――"
"Có điểm tâm gì ngon không? Ta đói bụng rồi nên sư phụ bảo ta tự mình vào bếp tìm đồ ăn vì bà ấy đang bận rộn bàn bạc chính sự." Giang Từ cười nói.
Những đầu bếp ở đây đều từng nghe người ta nói chưởng môn Nga Mi phái cực kỳ bảo vệ đệ tử, hơn nữa cũng thường xuyên dẫn theo mấy đệ tử thân cận bên người ra ngoài nên vội vàng cười nói: "Tiểu sư muội tự mình xem xem có gì hợp khẩu vị không thì cứ lấy ăn đi, chỉ sợ chúng ta làm không tốt, không hợp khẩu vị của tiểu sư muội."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑