Một lúc sau, từ phía vườn chính, lại bay tới một trận tiếng cười, còn xen lẫn tiếng đàn nhạc. Bùi Diễm kinh ngạc, đột nhiên ngồi dậy.
Giang Từ giật mình, vội nhảy dựng lên, lui về phía sau hai bước. Lúc trước khi Vệ Chiêu xuất hiện nàng bị trật cổ, vừa nhảy lên, một trận đau nhức giữa cổ, nhịn không được ôm cổ kêu lên thành tiếng.
Bùi Diễm quay đầu nhìn nàng chằm chằm một lát, Giang Từ không dám nhìn khuôn mặt say rượu và ánh mắt sắc bén của hắn, xoa cổ, từng bước lùi về phía sau.
Bùi Diễm đứng lên, bước nhanh đến bên hồ sen, cúi người xuống, bưng nước hồ lạnh lẽo hắt lên hai gò má, sau hơn mười cái mới ngừng lại, ngồi xổm bên hồ, không nói một lời.
Giang Từ chậm rãi lui về phía sau, nấp dưới một gốc cây đại thụ bên hồ, sợ con cua lớn này sau khi say rượu mất khống chế, lời nói và việc làm sẽ gây bất lợi cho mình.
Bùi Diễm nhìn sen khô đầy ao, thật lâu sau mới đứng lên, chắp tay đi về phía cửa vườn, đi ngang chỗ Giang Từ đứng, lạnh lùng nói: “Đi theo ta.” Giang Từ đành phải đuổi theo.
Bùi Diễm bước tới cửa Điệp Viên, đứng khoanh tay, không nói gì nữa. Giang Từ đành phải đứng ở phía sau hắn, trong lòng thầm hận, nhịn không được giơ nắm đấm lên, muốn âm thầm động tay động chân một chút, nhưng giơ lên giữa không trung, dừng lại một lúc rồi lặng lẽ rút về.
Trăng lên cao giữa bầu trời, màn đêm mù mịt. Tiếng bước chân khẽ vang lên, người mặc trường bào màu tím chắp tay đi ra, Bùi Diễm tiến lên cúi người hành lễ, không nói lời nào. Người mặc trường bào màu tím cũng không lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bùi Diễm một lúc lâu, phất nhẹ ống tay áo, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Bùi Diễm vâng lời, vẫn đi trước dẫn đường, ba người bước ra cửa phía đông Tướng phủ. Người mặc trường bào tím dừng bước, nhìn Giang Từ phía sau Bùi Diễm, trong lòng Giang Từ bồn chồn, cúi đầu.
Bùi Diễm như hiểu được tâm tư người nọ, thấp giọng nói: “Ngài yên tâm.”
Người mặc trường bào tím lên xe ngựa, Bùi Diễm kéo dây cương đánh xe ngựa tới trước cửa Tướng phủ. Tên phu xe lúc trước tiến lên, nhận roi ngựa, nhảy lên ghế lái, khẽ quát một tiếng, xe ngựa chậm rãi di chuyển trong bóng tối.
Bùi Diễm hơi cúi người, nhìn xe ngựa dần khuất khỏi tầm mắt, dường như trên mặt hiện lên một chút thương cảm, trong nháy mắt đã biến mất.
Mãi đến khi tiếng vó ngựa hoàn toàn biến mất, hắn mới đứng thẳng dậy, khớp ngón tay kêu răng rắc, xoay người nhìn về phía cạnh cửa Tướng phủ dòng chữ to mạ vàng “Thừa tướng phủ” cười mỉa vài tiếng.
Giang Từ nghe Bùi Diễm cười một cách kỳ quái, không khỏi nhìn khuôn mặt của hắn. Chỉ thấy trên mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt cũng còn mơ màng như trước, vẫn sắc bén như xưa.
Bùi Diễm liếc nhìn Giang Từ, lạnh lùng nói: “Nhớ quản tốt miệng của ngươi, không nên lại ăn nhầm độc dược gì.”
Giang Từ suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được ý của hắn, trong lòng tức giận. Nhưng tính mạng treo trên tay hắn, đừng nói việc tiết lộ chuyện người mặc trường bào tím này đêm thăm Dung quốc phu nhân, ngay cả việc lỡ miệng lúc trước khi hắn say rượu, nàng cũng chỉ có thể để trong bụng, không thể nói ra với bất kỳ ai.
Trong lúc nàng đang ngơ ngác, Bùi Diễm đã khôi phục thái độ bình thường, bước đi phóng khoáng, cười bước vào Tướng phủ.
Trong vườn chính, khách khứa đã cơm no rượu say, thức ăn đã nguội, nhưng vẫn không thấy Bùi Tướng về vườn, không thể rời khỏi tiệc. Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến Bùi Tướng thường ngày luôn điềm tĩnh bỏ lại khách khứa khắp vườn, bao gồm Thái Tử và hai vị Vương gia cao quý, đi hơn nửa canh giờ, vẫn chưa trở về?
Trong đại sảnh, Thái tử đã đợi đến không kiên nhẫn, may mắn Tĩnh Vương kéo hắn làm thơ đối đáp, ra lệnh cho Tô Yên hát liên tục mấy lần nên hắn mới không phất tay áo bỏ đi. Trang Vương lại có chút vui sướng khi người gặp họa, trò chuyện vui vẻ với Hữu Tướng, thỉnh thoảng nhắc tới một câu: “Vì sao Tả Tướng đại nhân chưa quay lại tiệc?”
Dường như Vệ Chiêu thờ ơ với mọi thứ xung quanh, nghiêng nghiêng dựa lưng vào ghế, nheo mắt lại, giống như ngủ mà không ngủ, thỉnh thoảng khóe miệng khẽ nhếch lên đầy mị hoặc, khi ánh mắt người bên ngoài bay tới, hắn ta lại đột nhiên mở hai mắt, đáng sợ tới mức những người đó hoảng hốt cuống quýt dời tầm mắt.
Bùi Diễm cười bước vào giữa vườn, không ngừng chắp tay, liên tục cáo lỗi, bước vào đại sảnh, bước đến trước mặt Thái tử, hành lễ nói: “Thái tử thứ tội, trong phủ xảy ra chút chuyện nhỏ, thần chạy đi xử lý, xin Thái tử tha thứ.”
Thái tử nâng Bùi Diễm dậy, cười ha hả đứng lên: “Không trách không trách, chỉ là gia chủ đã trở về, khách khứa chúng ta cũng đã cơm no rượu say, không quấy rầy nữa.”
Bùi Diễm vội cúi người nói: “Thần cung tiễn Thái Tử!”
Vệ Chiêu mỉm cười đứng lên, đôi mắt đen lấp lánh rực rỡ, khiến hoa cúc mùa thu trong vườn trở nên nhợt nhạt, hắn ta phất phất áo bào trắng trên người, cười nói: “Ta cũng xin cáo từ, ngày khác lại mời Thiếu Quân uống rượu!”