“Tướng gia, người quen nhìn chết chóc và máu tanh rồi, cho nên nhìn ai cũng là thích khách, nhìn chuyện gì cũng là âm mưu quỷ kế. Nhưng dân chúng bình thường chúng ta, chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, không suy nghĩ phức tạp như vậy đâu.” Giang Từ ôm gối ngồi trong góc giường, nhẹ giọng nói. “Ngươi đúng là ngây thơ dại dột, chỉ sợ đánh mất cái mạng nhỏ này, cũng không biết hối cải.” Vẻ mặt Bùi Diễm không cho là đúng: “Ngươi có lòng tốt, Tiêu Vô Hà...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.