Thôi Lượng đặt khăn lụa trên ghế, chăm chú nhìn Giang Từ: “Nếu, nếu như muội phát hiện, rất nhiều chuyện không giống như muội nghĩ, có vài người nhìn không giống vẻ bề ngoài, muội có đau lòng không?”
Giang Từ suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Sẽ không.”
“Vì sao?”
“Đau lòng có ích gì, dù ta có đau lòng cũng không thể thay đổi được gì.”
Thôi Lượng sững sờ, ngược lại cười nói: “Tiểu Từ lại nhìn thấu, nhìn thấu hơn rất nhiều người thông minh.”
Sứ Quán nằm ở phía đông bắc nội thành, chỉ cách Hoàng thành một con đường lớn Vệ thành, nhà cửa lớn nhỏ hơn mười căn, nguy nga tráng lệ, hoa văn điêu khắc tinh xảo, nhiều năm qua dùng để chiêu đãi sứ thần và khách quý các nước đến triều.
Bùi Diễm và Vệ Chiêu thúc ngựa chạy tới trước Sứ Quán, nơi đó đã ánh lửa ngút trời, tiếng người ầm ĩ, ngọn lửa như thủy triều kéo dài từ phía đông sang phía tây Sứ Quán, lửa hừng cuồn cuộn, khói mù mịt khiến người ta không mở mắt ra được.
Chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân Phạm Nghĩa đang chỉ huy thuộc hạ giội nước dập lửa, không ít dân chúng cũng dồn dập chạy tới, nhưng ngọn lửa quá lớn, tiếng “đùng đùng” rung trời vang lên. Không bao lâu, toàn bộ Sứ Quán đã ngập trong biển lửa.
Phạm Nghĩa do một tay Bùi Diễm đề bạt lên , quay đầu thấy Bùi Diễm nhíu chặt mày, đứng cùng Vệ Chiêu ở một bên, vội vàng hành lễ nói: “Tướng gia, Vệ đại nhân.”
Bùi Diễm nói: “Người bên trong đâu?”
“Một số người đã chạy thoát, ty chức đã sắp xếp cho bọn họ đi nơi khác nghỉ ngơi chữa thương, chỉ là –”
“Nói.”
“Sứ thần đại nhân Kim Hữu Lang bị mắc kẹt bên trong chưa thoát ra được.”
Trong lòng Bùi Diễm hoảng sợ, nhưng trên mặt bình tĩnh như nước, suy nghĩ một lát nói: “Dập lửa trước đi.”
“Vâng.”
“Khoan đã!” Vệ Chiêu lười biếng nói.
Xưa nay Cấm Vệ Quân của Phạm Nghĩa bị Quang Minh Ti của Vệ Chiêu chèn ép gay gắt, cũng giận nhưng không dám nói gì. Cấm Vệ Quân của hắn ta chỉ phụ trách đi tuần và trị an của nội thành và Quách thành, an toàn của Hoàng thành là nhiệm vụ của Quang Minh Ti. Từ trước đến nay các Ti Vệ của Quang Minh Ti coi thường Cấm Quân, trước khi Vệ Chiêu nhậm chức, hai bên không biết đã đánh bao nhiêu trận, thắng thua mỗi bên một nửa, đương nhiên những thứ này đều là lén tiến hành, không dám để Thiên Tử nghe.
Sau khi Vệ Chiêu nhậm chức Chỉ huy sứ của Quang Minh Ti, Quang Minh Ti càng trở nên kiêu căng, Cấm Quân thấy Ti Vệ chỉ có thể cúi đầu né tránh, bị chèn ép rất tàn nhẫn. Chỉ là Vệ Chiêu quyền thế ngập trời, trong lòng Phạm Nghĩa hận đến nghiến răng, trên mặt lại chỉ đành cúi đầu nhận thua. Hai người tuy rằng phẩm cấp giống nhau, nghe Vệ Chiêu gọi, hắn ta chỉ có thể cười xoay người: “Vệ đại nhân có gì phân phó?”
Vệ Chiêu lạnh lùng nói: “Trước tiên kêu người phá hủy tòa nhà phía sau Sứ Quán đi.”
Phạm Nghĩa sửng sốt, Bùi Diễm nhướng mày, một lát sau bình tĩnh nói: “Làm theo phân phó của Vệ đại nhân, nếu ngọn lửa lan đến Hoàng thành, chính là tội mất đầu.”
Phạm Nghĩa nhận ra Sứ Quán chỉ cách Hoàng thành một tòa nhà, nếu ngọn lửa lan ra phía sau, vượt qua đường lớn lan đến Hoàng thành, vậy chức Chỉ huy sứ Cấm Vệ Quân chắc chắn không giữ được.
Hắn ta vội xoay người, chia ra phần lớn Cấm Vệ Quân đi phá hủy nhà cửa phía sau Sứ Quán. Vệ Chiêu liếc xéo Bùi Diễm, ung dung nói: “Thiếu Quân chớ trách, bảo hộ Hoàng thành là chức trách của ta, ta không thể khiến Thánh Thượng kinh hãi.”
Bùi Diễm mỉm cười nói: “Không dám không dám, an toàn của Thánh Thượng mới là quan trọng nhất.”
Vệ Chiêu quay đầu nhìn về phía đám cháy, thở dài: “Chỉ sợ tính mạng của sứ thần đại nhân khó bảo toàn!”
Bùi Diễm nghiêng đầu nhìn Vệ Chiêu, ngọn lửa chiếu khuôn mặt của hắn ta đến đỏ bừng, màu đỏ giữa tuyết trắng, gần như tà mỹ, đôi mắt lóe sáng hơi híp lộ ra sự hấp dẫn khó tả. Trong lòng Bùi Diễm khẽ động, chợt nhớ tới lúc Vệ Chiêu vào vườn Giang Từ cũng không có biểu hiện gì, đành nén sự nghi ngờ xuống.
Hỏa vân cuồn cuộn, tiếng “răng rắc” không ngừng truyền đến, xà nhà lần lượt gãy, nện trên mặt đất phát ra tiếng vang rất lớn, lửa bắn tung tóe dữ dội hơn, người dập lửa tháo tháo chạy bốn phía. Bùi Diễm khẽ thở dài một tiếng, cùng Vệ Chiêu lui tới giao lộ, nhìn về phía bầu trời đêm, chỉ thấy mây đen đang đến, mưa gió sắp tới.
Kinh thành, đêm mồng tám tháng mười, chuồng ngựa phía sau Sứ Quán bỗng nhiên bị cháy, lửa lớn nhanh chóng lan ra, Cấm Vệ Quân không dập lửa kịp, toàn bộ Sứ Quán chìm trong biển lửa, hơn mười tòa nhà bị đốt cháy.
Khi đó có đoàn sứ thần Hoàn quốc tổng cộng hơn bảy mươi người ở trong quán, đám cháy bùng lên, chỉ có hơn mười người kịp chạy trốn khỏi đám cháy, sứ thần Hoàn quốc Kim Hữu Lang và hơn năm mươi người thiệt mạng trong biển lửa.
Sứ Quán xảy ra hỏa hoạn vào giờ Hợi, đợi lửa tắt hoàn toàn, đã là đầu giờ Dần. Từ giờ Tý Vệ Chiêu đã rời khỏi đám cháy, hồi cung bố trí phòng ngự.