๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giang Từ vẫy tay nói: "Cũng là ta không tốt, vì muốn xem kịch nên đã leo lên cây kia. Bản thân võ công yếu, lại không biết có người trốn ở phía trên, để tướng gia nhìn nhầm ta là trộm, lại bị tên trộm kia dùng như bước đệm để chạy trốn, là chính ta tự gặp vận rủi, tướng gia không cần để trong lòng."
Bùi Diễm nghiêm túc nói: "Nhưng chung quy lại vẫn là do ta ra tay quá nặng, mới để cho Giang cô nương phải chịu khổ hơn một tháng này, lễ vật này, ta nhất định phải bồi thường cho cô nương."
Giang Từ bĩu môi: "Thôi, bỏ đi. Người đường đường là tướng quốc, lại cứ vô thanh vô thức bồi tội với ta, ta không thể nhận nổi. Đã ở lâu rồi, ăn của người, dùng của người, ta là người da mặt mỏng, cũng cảm thấy không nên. Tốt nhất là, ngày mai người cho hạ nhân đưa mấy con cua lớn trong hồ Bình Dương cùng mấy bầu rượu hoa cúc tới, ta thử nếm thử một chút xong liền rời đi, người và ta không còn nợ gì nhau."
"Giang cô nương muốn ăn cua, ta đương nhiên sẽ cho người đưa lên. Nhưng thương thế cô nương chưa khỏi hẳn, dù sao cũng phải kiên nhẫn ở lại phủ của ta thêm một đoạn thời gian, chờ thân thể khỏe lại, ta sẽ sai người đưa cô nương về nhà."
Giang Từ bĩu môi nói: "Cái này thì không cần, dù sao ta cũng không có nhà để về, người đi con đường dương quang của mình, ta sống cuộc đời du ngoạn giang hồ của chính ta. Từ nay về sau người và ta, hoạn hải giang hồ, chân trời góc biển, hoàng tuyền bích địa, núi xanh thăm thẳm, nước chảy xa xôi, đời đời kiếp kiếp, hai bên đều không liên quan gì đến nhau..."
Bùi Diễm nhìn chằm chằm Giang Từ, thấy đôi môi đỏ mọng như một đóa hoa hải đường kiều diễm bắn ra một tràng dài, càng nói càng thái quá, khóe miệng cũng cong lên.
Hắn dứt khoát dựa lưng vào ghế, đợi Giang Từ hít thở một hơi thì đột nhiên cúi người về phía trước, hai tay chống đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm.
Lúc này, Giang Từ chưa nói hết câu, bỗng nhiên sợ hãi đến nghẹn thở, khí huyết không thông, bắt đầu ho khan mạnh mẽ.
Bùi Diễm trêu chọc nói: "Giang cô nương dường như vẫn chưa hồi phục thương tích, cô nương nên ở lại tướng phủ của ta tĩnh dưỡng, dù sao phủ của ta cũng lớn, không thiếu phần tiêu xài của cô nương."
Giang Từ ho đến mức mặt đỏ bừng, hung hăng trừng hắn. Hắn thản nhiên đứng lên, đi tới cửa, nhẹ nhàng quay người: "Cua lớn và rượu cúc đều là món ăn không tốt cho quá trình dưỡng thương, xem ra ta nên để vài ngày nữa mới cho người mang tới vì sức khỏe của cô nương." Nói xong, hắn từ tốn quay người, đặt tay ra sau lưng và bước đi.
Giang Từ nhìn theo hình bóng cao ráo rời đi của hắn, tiếng ho dần dần ngừng lại, không kìm lòng được làm một mặt quỷ, rồi đột nhiên lại cười lên.
Khi Bùi Diễm bước ra khỏi cổng viện, An Hoa không tiếng động đến gần, im lặng hành lễ.
Bùi Diễm dừng bước, nói: "Thân thủ nhẹ nhàng như vậy không nhận ra là từ môn phái nào à?"
“Đúng ạ." An Hoa cúi đầu nói: "Nô tỳ cố tình dẫn dụ nàng đuổi theo, nhưng nhìn thân thủ nhẹ nhàng của nàng, không giống bất kỳ môn phái nào mà nô tỳ biết."
"Trong lúc nói chuyện hàng ngày, cũng không có để lộ một chỗ sơ hở, không tìm thấy một manh mối nào sao?"
"Vâng, tướng gia. Nàng chỉ nói là sống ở nơi rừng núi hoang dã, sau khi sư phụ qua đời liền xuống núi du ngoạn, tên thật của sư phụ nàng cũng không biết, chỉ biết gọi là sư phụ. Lại hỏi nàng ở nơi nào, nàng cũng không biết, sau khi xuống núi đi được mấy trăm dặm mới tới phủ Nam An. Nàng nói câu nào cũng giống như ngây thơ, không chút giả dối, làm cho người ta không thể dò xét."
Bùi Diễm cười lạnh và nói: "Cô nương tuổi còn nhỏ như thế, nhưng lòng dạ lại thâm sâu khó lường, thật sự không đơn giản."
An Hoa rủ đầu xuống thấp, không dám lên tiếng.
Bùi Diễm suy nghĩ thêm một chút, nói: "Nàng đã có tâm cơ như thế thì ngươi không cần phải điều tra thêm chi tiết nữa. Hãy để cho những người ngoài viện âm thầm điều tra."
“Dạ.”
Gió mát từ từ thổi đến, Bùi Diễm cảm thấy hơi men từ rượu hoa cúc uống tại Tĩnh Vương phủ bắt đầu dâng lên, khuôn mặt hơi nóng lên, sau khi suy nghĩ một lát, hắn đi về Tây viên.
Lúc này một vầng trăng khuyết cong như móc, treo nghiêng trên bầu trời tối đên như mực. Bùi Diễm mở lỏng cổ áo, để gió đêm lạnh buốt thổi đi một chút hơi men, bước vào Tây viên.
Vừa bước vào liền thấy Thôi Lượng đang dựa vào ghế trúc, chân bắt chéo, một đĩa đậu phộng được đặt trước mặt, tay trái cầm bình rượu, tay phải bóc hạt đậu ra rồi nhét vào miệng. Bùi Diễm cười nói: "Tử Minh có vẻ thích thú nhỉ!"
Thôi Lượng không hề đứng lên, tay phải đẩy nhẹ chiếc ghế trúc bên cạnh mình một chút, Bùi Diễm điểm nhẹ ngón chân trên mặt đất, thân hình xoay một vòng như chim ưng gập cánh, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, tay phải duỗi ra, đúng lúc đón được bình rượu Thôi Lượng ném tới.