Mục lục
Chấp Chưởng Thần Quyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn đầu Phi Thiên Hỏa Hồ nháy mắt mất mạng dưới vũ khí laser của Diệp Dương Thành, nhìn vết thương không có gì khác biệt với những vết thương của vũ khí laser gây ra, nhưng hắn lại biết là do mình sử dụng Cửu Tiêu lực mà làm.

- Vũ khí Vũ Không đại lục có điểm này không tốt, đây đã là vũ khí cao cấp nhất, nhưng cũng không thể phá vỡ da lông thú hoàng, muốn nhờ vào loại vũ khí này liều mạng với dị thú hay sao?

Diệp Dương Thành cầm vũ khí trong tay đánh giá, thầm thở dài.

Vũ khí tốt xấu không tác dụng gì với hắn, dù sao không có vũ khí laser, hắn có thể sử dụng vũ khí do Cửu Tiêu Thần Cách huyễn hóa, thậm chí dùng mười tám thần kính trấn điện.

Nhưng đối với võ giả nhân loại trên Vũ Không đại lục mà nói, cường độ vũ khí laser không đủ, khi chiến đấu với dị thú sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhẹ bị trọng thương nặng sẽ mất mạng tại chỗ.

Trước kia hắn chưa từng để ý vấn đề về vũ khí, nhưng chuyện vừa rồi làm cho hắn ý thức được, nếu có thể chân chính giải quyết vấn đề cường độ vũ khí, hoặc là tìm được đồ vật gì thay thế sử dụng, sẽ giúp võ giả nhân loại gia tăng thêm ưu thế, ít nhất chuyện vũ khí bị nát mà chết thảm cũng sẽ không còn tiếp tục phát sinh.

- Phanh phanh phanh phanh!

Bốn đầu Phi Thiên Hỏa Hồ rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục.

Ngay lúc hắn rơi xuống, một chân giẫm lên thi thể Phi Thiên Hỏa Hồ, còn chưa đợi hắn thu vào thứ nguyên không gian, hắn đã cảm giác thi thể dưới chân đột nhiên nhúc nhích…

- Ân?

Rung động thật nhỏ kia lại khiến cho hắn chú ý, cúi đầu nhìn xuống thi thể dưới chân mình, trong lúc nhất thời cũng có chút khó hiểu.

Bốn đầu Phi Thiên Hỏa Hồ đã không còn khí tức sinh cơ, hiển nhiên đã chết, vì sao còn nhúc nhích được đây?

Không đợi hắn tìm hiểu rõ ràng, thi thể dưới chân hắn lại càng rung động lớn hơn, thậm chí còn bắt đầu lay động lắc lư.

Nhìn thấy biến cố bất thình lình, Diệp Dương Thành nhanh chóng thu bốn thi thể Phi Thiên Hỏa Hồ vào thứ nguyên không gian, tiếp theo thân thể phóng lên cao, tiến vào trạng thái ẩn thân, đứng trên không trung bốn trăm thước quan sát mặt đất bên dưới.

Mặt đất lay chuyển kịch liệt, chưa đầy năm giây Diệp Dương Thành liền nhìn thấy cảnh tượng khiến cho hắn nghẹn họng nhìn trân trối!

Mặt đất phủ đầy bụi cát như sa mạc toát ra thật nhiều đầu nhọn lớn nhỏ, nương theo sau tần suất rung động càng nhanh, những đầu nhọn lớn dần, bắt đầu dùng một loại tốc độ vượt ngoài tưởng tượng của Diệp Dương Thành cao lớn lên.

Từng ngọn núi lớn vươn lên, từng phiến hoa cỏ cây cối xanh mượt, vàng tươi, hồng diễm diễm nhanh chóng trưởng thành.

Chưa đầy mười phút sau, dãy núi bị bốn đầu Phi Thiên Hỏa Hồ cứ như vậy hồi phục nguyên vẹn như lúc ban đầu…

- Đây…đây là có chuyện gì?

Diệp Dương Thành trợn tròn mắt, hắn từng gặp qua cây cối hoa cỏ tự lớn dần, cũng gặp qua động vật to lớn, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng núi lớn cũng trưởng thành! Chẳng lẽ đây không phải ngọn núi, mà là thực vật kỳ lạ nào đó?

Diệp Dương Thành vừa nghĩ tới đây, Khải Lạc Khốc Kỳ đã chạy tới giải thích:

- Lão sư, đây là kỳ quan của thiên vạn đại sơn, vô luận ngài phá hủy thế nào, nhưng nó vẫn có thể chính mình hồi phục như trước!

- Ta nhớ được tộc trưởng từng nói qua, bên dưới thiên vạn đại sơn có năng lượng nguyên tuyền của Vũ Không đại lục, chính nhờ năng lượng thần bí này chống đỡ sự ổn định cho Vũ Không đại lục.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn Diệp Dương Thành, nói tiếp:

- Thiên vạn đại sơn nằm bên trên nguồn năng lượng kia, cho nên hưởng thụ nhiều nhất, cũng là mảnh địa phương thần kỳ nhất đại lục, cơ hồ lấy không hết, dùng không cạn, nếu không phải bị dị thú chiếm lĩnh nơi này, chỉ riêng tài nguyên ở đây đủ cung cấp toàn bộ Vũ Không đại lục!

- Nga?

Diệp Dương Thành kinh ngạc kêu một tiếng, lời của Khải Lạc Khốc Kỳ hắn thật sự không hề hay biết, vô luận là thư viện tổng bộ dông binh hay những thư viện thành thị khác, hắn chưa từng nghe giới thiệu qua về việc này, đối với đại đa số người trên đại lục, tin tức này hoàn toàn chưa từng được nghe qua.

Lần đầu nghe nói có năng lượng nguyên tuyền thần kỳ như vậy, Diệp Dương Thành có chút không nhịn được tò mò hỏi:

- Chiếu theo lời ngươi nói, những thứ kia không phải có thể tùy tiện lấy đi sao? Như vậy năng lượng nguyên tuyền có thể chịu đựng được hao tổn nhiều như thế sao?

- Ha ha, lão sư, mỗi một thứ nguyên không gian đều liên tiếp lên bổn nguyên vũ trụ, năng lượng nguyên tuyền lớn nhỏ thế nào, sẽ chú định diện tích thứ nguyên không gian lớn nhỏ ra sao.

Nói tới đây, Khải Lạc Khốc Kỳ thao thao bất tuyệt:

- Mà năng lượng nguyên tuyền của mỗi thứ nguyên không gian, ngoại trừ duy trì ổn định cho không gian không bị sụp đổ, đều có được tác dụng bất đồng.

- Tỷ như năng lượng nguyên tuyền của Vũ Không đại lục, tác dụng của nó chính là vô hạn sống lại, đương nhiên tác dụng kia chỉ hữu hiệu với những đồ vật không có linh trí, tỷ như tảng đá, hoa cỏ cây cối, động vật thì không có được đãi ngộ này.

- Mà ngoại trừ năng lượng nguyên tuyền vô hạn sống lại, còn có chút thứ nguyên không gian có năng lượng nguyên tuyền mang theo tác dụng trị liệu thương thế, cũng có năng lượng nguyên tuyền cung cấp năng lượng cho động vật hay dân bản địa không ngừng tu luyện.

- Chỉ cần bổn nguyên vũ trụ không biến mất, loại năng lượng kia chính là vô cùng vô tận, hơn nữa…

Khải Lạc Khốc Kỳ lưu loát giải thích hơn mười phút, giúp Diệp Dương Thành có thêm nhận thức mới về thứ nguyên không gian, mà năng lực vô hạn sống lại của Vũ Không đại lục làm hai mắt hắn tỏa sáng…

Trong bổn nguyên vũ trụ có thật nhiều thiên tài địa bảo, trong thứ nguyên không gian của hắn còn có Huyết Hồn Hoa, Âm Linh Thảo…nếu đem những thực vật này gieo trồng xuống, có phải có thể vô hạn sống lại?

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Khải Lạc Khốc Kỳ nói:

- Lão sư, loại năng lực vô hạn sống lại này cũng chỉ giới hạn trong những vật chất sinh trưởng tại Vũ Không đại lục mà thôi…

Diệp Dương Thành nghe vậy sửng sốt, bật cười gật đầu không nói thêm lời gì.

Khí tức của bốn đầu Phi Thiên Hỏa Hồ biến mất, đã khiến cho những thú vương cùng thú hoàng trong thiên vạn đại sơn chú ý, từng đợt hí hô từ xa đến gần không ngừng vang vọng khắp các ngõ ngách thiên vạn đại sơn.

Đáng tiếc Diệp Dương Thành không còn ý định chơi tiếp tục, từ sau khi biến được công năng của thiên vạn đại sơn, dù hắn tàn phá thế nào cũng có thể khôi phục lại nguyên vẹn như cũ, vì vậy không sợ gây ảnh hưởng cho Vũ Không đại lục như ý nghĩ ngày trước của hắn.

Trong lòng đã có quyết định, Diệp Dương Thành cười nhẹ một tiếng, nói:

- Ngươi đi lên cao hơn bốn ngàn thước tránh né, vô luận xảy ra chuyện gì cũng đừng rời khỏi độ cao kia, ân, chờ khi nào ta gọi ngươi đi xuống thì hãy xuống.

- Nga.

Khải Lạc Khốc Kỳ lập tức rời đi.

Đợi sau khi hắn rời khỏi, Diệp Dương Thành thu liễm tinh thần, nhìn xa xa, lộ ra nụ cười.

- Rốt cục đã có thể buông tay chân hảo hảo chơi đùa một phen!

Lời còn chưa dứt, thân hình đã phóng lên cao, thẳng đến khi lên độ cao 2800m, hắn vươn tay qua khỏi đỉnh đầu.

Thực lực đạt tới cấp cao thần, còn có được bất tử chân khu của chủ thần, hiện tại Diệp Dương Thành đã hiểu rõ làm sao thi triển pháp thuật.

Bất kể nói thế nào, đối với dị thú trong thiên vạn đại sơn mà nói đây chính là sinh tử hạo kiếp! Diệp Dương Thành muốn hoàn toàn thanh tẩy thiên vạn đại sơn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK