- Thêm một ngàn Hồng Đầu Tử!
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Diệp Dương Thành không tiếp tục chần chờ, trực tiếp hạ lệnh gia tăng thêm một ngàn Hồng Đầu Tử, khuếch trương đội quân không trung lên một ngàn năm trăm con.
Đồng thời vì phòng ngừa sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn trong lúc hành động, hắn chỉ huy một ngàn năm trăm con Hồng Đầu Tử diễn luyện ngay trong vùng núi vắng, để chúng nhanh chóng thích ứng thân thể cường hóa của chính mình.
Nheo mắt đánh giá không trung, Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, vung tay phải nói:
- Mục tiêu Lưu Cầu quần đảo, xuất phát!
- Sưu sưu sư…
Một ngàn năm trăm con Hồng Đầu Từ như mũi tên nhọn phóng lên cao, dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng tới quần đảo Lưu Cầu, chính là quần đảo Trùng Thằng hiện tại.
Diệp Dương Thành ám ảnh lên một con Hồng Đầu Tử bay cùng đội hình thẳng hướng ra biển, đồng thời hạ lệnh cho đại vương cá mực tiểu Ô cùng lão đại ruồi trâu:
- Tiểu Ô, quân hạm tiến cảng, tùy ý cho bọn hắn đổ bộ lên Trùng Thằng, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép bất kỳ sinh vật biển nào trồi lên mặt nước, còn có Lão Đại, mang theo đại đội ong vàng của ngươi giám thị binh lính đổ bộ lên đảo, đem toàn bộ hành động của bọn hắn hội báo cho ta, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép triển khai hành động.
- Dạ, chủ nhân.
Thu được mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, ruồi trâu Lão Đại không thể trực tiếp đáp lại, nhưng thông qua tiểu Ô cũng nhắn lại câu trả lời của mình.
Dặn dò xong đại quân sinh vật biển cùng đại quân côn trùng tiến vào trạng thái ẩn núp, hắn chỉ huy đàn Hồng Đầu Tử lướt qua bầu trời cực nhanh, hướng thẳng quần đảo Lưu Cầu tiến tới.
Lúc này quân hạm đã hữu kinh vô hiểm tiến vào căn cứ hải quân đã bị viễn cổ Limoulus phá hủy, cập bến vào một bến cảng còn sót lại.
- Thượng đế phù hộ!
Rốt cục đi tới Trùng Thằng, trung tá Thompson không tự chủ được làm dấu chữ thập, thần tình may mắn hô.
Hành độnglần này thập phần lo sợ, nhưng chỉ cần thành công đổ bộ lên đảo, tám ngàn lục quân quan binh cũng có được thêm cảm giác an toàn, xuất phát từ các phương diện lo lắng, đổ bộ kỳ thật xem như hoàn thành một nửa nhiệm vụ.
Trên quân hạm không ngừng vận chuyển xuống các loại vật tư, tám ngàn binh lính trải qua nghỉ ngơi ngắn ngủi, rất nhanh được chia thành nhiều tổ hành động, dựa theo kế hoạch phân tán tới mục tiêu đã định.
Đương nhiên trước đó bọn hắn đều mặc vào trang phục tác chiến phòng ngừa côn trùng tập kích mới nghiên chế ra, tận khả năng giảm thấp tình huống bị côn trùng tập kích mà tử vong phát sinh.
Diện tích Trùng Thằng quần đảo trừ bỏ diện tích hải vực, tổng diện tích đảo gần 22800km2, vào lúc này, Thompson phân phái quân đội chia thành mấy tổ hành động, có tổ lao thẳng tới thành trấn Trùng Thằng đảo, có tổ đi tới căn cứ không quân lớn nhất trên đảo, dùng hành động hiệu suất cao rửa sạch một mảnh đất trống chuyên dùng cho máy bay chiến đấu hạ cánh cùng cất cánh.
Lúc này đã có mấy chục máy bay hạ cánh, phi công cũng không rời phi cơ, trước khi nhận được mệnh lệnh của bộ tư lệnh, phi công phải ở lại trong máy bay tùy thời chuẩn bị lên không tác chiến.
Nửa giờ sau, căn cứ không quân đã có trên trăm loại máy bay chiến đấu hạ cánh, cùng lúc đó một tổ phụ trách vận chuyển dầu cháy đưa tới cho căn cứ không quân chuẩn bị khi cần thiết.
Trong lúc Diệp Dương Thành chỉ huy đội quân không trung cảm tử bay tới quần đảo Trùng Thằng, một đội ngũ chừng một ngàn năm trăm binh sĩ võ trang đầy đủ xông vào sân bay Phổ Thiên Gian trong Trùng Thằng thị, bởi vì nơi này nằm cạnh phố xá sầm uất, cũng là nơi may mắn duy nhất còn bảo tồn sau tai nạn lần trước, cũng không tính là căn cứ chính quy.
Sau một thời gian nghỉ ngơi, đám binh sĩ lại mang theo vũ trang xông vào khu vực dân cư gần đó…
- Phanh!
Cửa phòng khách sạn bị đá văng, ba gã binh sĩ võ trang đầy đủ xuất hiện trong gian phòng…
- Người Hoa Hạ?
Trong lòng thanh niên chợt run lên, do dự gật đầu…
- Mang đi.
Một binh sĩ khoát tay, đem họng súng đen ngòm trực tiếp chỉ vào thanh niên cùng một thiếu niên đang ngây người…
Binh lính Mỹ đang tàn sát bừa bãi người Hoa Hạ trên đảo Trùng Thằng không hề hay biết, khi bọn hắn đang bày bạo với dân chúng tay không tấc sắt, lúc này Diệp Dương Thành đã suất lĩnh đàn Hồng Đầu Tử khủng bố đi tới trên bầu trời quần đảo Trùng Thằng…
Toàn bộ hành động của đám binh lính đều bị Lão Đại ruồi trâu thông qua tiểu Ô liên tục báo về cho Diệp Dương Thành, bọn hắn thậm chí không hề hay biết từng hành vi của mình đều bị mỗi con ong vàng cường hóa quan sát, từng chi tiết nhỏ nhất đều rơi vào trong tai Diệp Dương Thành.
Khi Diệp Dương Thành nghe tin binh lính Mỹ vây bắt toàn bộ người Hoa Hạ trên quần đảo Trùng Thằng, hắn vẫn chưa ý thức được mục đích của bên kia, thậm chí chỉ nghĩ bọn hắn muốn thông qua phương thức này diễn tả mình đã hoàn toàn khống chế đảo Trùng Thằng mà thôi.
Nhưng rất nhanh hắn phát hiện mình đã sai lầm, còn sai thật thái quá, không nghĩ tới sau khi đám binh lính kia tụ tập những công dân Hoa Hạ, lại áp giải họ đến phòng thẩm vấn nghiêm hình tra tấn, mục đích chính là muốn thông qua phương thức này tìm ra bàn tay đen khống chế quái thú biển sâu phía sau màn.
Lúc này Diệp Dương Thành đã biết những người Hoa Hạ kia vì hắn mà lâm vào hiểm cảnh, dù sao nơi này có ai biết bàn tay đen lại là ai đây?
Sau khi Diệp Dương Thành nghe tin tức đã có người Hoa Hạ bị bắn chết, thậm chí có nữ tính bị cưỡng hiếp sau đó giết chết, một cỗ lửa giận hừng hực bừng cháy trong lòng của hắn, đem máu của hắn đốt cháy sôi trào.
Lúc này trong lòng hắn không còn công đức huyền điểm hay thần nguyên gì nữa, chỉ còn lưu lại một tín niệm, chính là báo thù, nợ máu trả bằng máu!
Diệp Dương Thành cứu vài oan hồn người Hoa Hạ bị tử vong, tuy rằng họ có thể thông qua nơi cửu âm trở thành lệ quỷ, sau đó trở thành thần sử dưới tay hắn, dùng phương thức này tiếp tục sinh tồn trên thế gian, nhưng hành vi của những binh sĩ kia cùng chính sách tàn bạo của bọn hắn, quyết không thể khoan dung!
Nhưng vào lúc này hắn còn chưa thể phát động công kích, nếu không sẽ làm liên lụy đến những người Hoa Hạ còn bị bắt trên đảo, hắn phải nghĩ cách giải thoát cho họ trước khi mở cuộc tấn công!
Xoay quanh trên bầu trời một lúc, hắn đột nhiên nghĩ đến một phương pháp có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt, chỉ cần làm cho công dân Hoa Hạ đạt được tự do, những binh lính đổ bộ trên quần đảo này phải trả giá cho hành vi man rợ của bọn hắn!
Nghĩ tới đây, hắn vừa hạ lệnh sinh vật quân đoàn không được hành động, vừa vỗ cánh rơi xuống một thân đại thụ cách phi trường Phổ Thiên Gian chưa đầy ba trăm thước.
Thần sắc Phó Diệc Chi âm trầm ngồi trong phòng làm việc của mình, cầm tình báo mới nhất thủ hạ trình lên, hắn đã xem qua vài lần, sắc mặt tối sầm muốn nhỏ ra nước.