Diệp Dương Thành hỏi.
- Chủ nhân, bên Trần tiên sinh cũng đã trù bị xong, tình huống đại khái cũng giống như ngài.
Trương Ngọc Thiến nghĩ nghĩ đáp:
- Nhưng hôn lễ của Trần tiên sinh cùng Tằng tiểu thư cũng không tổ chức trong trang viện như ngài.
- Nga?
Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc hỏi:
- Vì sao không tổ chức cùng nhau?
- Bởi vì nhà của Trần tiên sinh ở nơi khác.
Trương Ngọc Thiến cười khổ nói:
- Cô dâu chú rể nhập động phòng, cũng không thể dùng trang viện của chủ nhân tiến hành đi?
- Ách…
Diệp Dương Thành cũng không nghĩ tới vấn đề này, nhưng đối với hắn mà nói cũng không tính là chuyện gì, sau một lúc trầm ngâm nói:
- Đem hôn lễ của Thiếu Thanh an bài vào trang viện luôn đi, đem Bích Xuân Viên đưa cho Thiếu Thanh, sau này để hắn lưu lại nơi đó xem như là nhà của mình đi!
Tạm dừng một lát, Diệp Dương Thành nói tiếp:
- Về phần ta cùng Mạn Ny, chờ sau khi hôn lễ chấm dứt, ta sẽ dẫn nàng lên đây, an bài động phòng tại phù không thần điện!
- Vậy…
Trương Ngọc Thiến đành gật đầu, vội vàng đi an bài.
Hơn một giờ chiều hôm sau, trang viên tại trấn Bảo Kinh được sắp xếp hai bàn, bên trên thờ phụng bài vị tổ tiên Diệp gia cùng Trần gia.
Hai chú rể mặc quần áo trạng nguyên màu đỏ thẫm, trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng. So sánh với Trần Thiếu Thanh mà nói, sắc mặt Diệp Dương Thành thu liễm hơn rất nhiều.
Phụ trách chủ trì hôn lễ cho hai người là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, nghe nói là nhân sĩ chuyên nghiệp mà Triệu Dung Dung mời về từ Hà Nam, có danh khí cực cao trong hành nghiệp chủ trì hôn lễ theo truyền thống Hoa Hạ.
Biết rõ hôn lễ hôm nay đối với danh vọng của mình ảnh hưởng lớn bao nhiêu, lão nhân kia nhìn thấy hai chú rể đi vào chỗ, nhủ thầm:
- Đây chỉ là hai chú rể bình thường mà thôi, hai người thường mà thôi, hai…
Điều chỉnh lại tâm tình, lão nhân nâng lên tay phải, hô to:
- Nghi thức tế tổ của Diệp gia, Trần gia hiện tại bắt đầu!
- Đồng nam tặng nước trong, mời cháu đích tôn Diệp gia Diệp Dương Thành, cháu đích tôn Trần gia Trần Thiếu Thanh rửa tay, rửa mặt.
Lão nhân cao giọng hô.
Hai nam đồng chừng tám tuổi mặc Hán phục, cầm theo chậu bạc xuất hiện trước mặt hai người, hai người đồng thời run tay áo, vươn hai tay vào trong chậu rửa tay, sau đó khoát nước trong chậu rửa mặt của mình.
Quá trình tế tổ không thể qua loa, hai người nghiêm trang thực hiện theo yêu cầu nghi lễ.
- Chuẩn bị dâng hương, cháu đích tôn Diệp gia Diệp Dương Thành, cháu đích tôn Trần gia Trần Thiếu Thanh dâng hương, nam đồng thắp nhang.
…
Lúc này lão nhân hô:
- Cung nghênh liệt tổ liệt tông Diệp gia, Trần gia!
Diệp Dương Thành cùng Trần Thiếu Thanh cầm nhang, vũ nửa vòng từ bắc tới nam, sau đó cùng hô lên:
- Hôm nay là ngày hoàng đạo, ngày lành tháng tốt, Diệp gia, Trần gia trấn Bảo Kinh tiến hành nghi thức tế tổ đón dâu, kính mời liệt tổ liệt tông đến hưởng dụng cống lễ, đến chúc phúc!
…
- Nghỉ.
Lão nhân lại hô một tiếng, đại biểu nghi thức tế tổ đã xong.
Đến lúc này hai chú rể chuẩn bị đi đón dâu. Bởi vì nhà của Tằng Diệu Diệu ở quá xa, cho nên lâm thời chuẩn bị kiệu hoa cùng liễn xe thay thế.
Kiệu hoa cùng liễn xe do linh bộc nâng lên, từ không trung bay thẳng tới nhà cô dâu, sau đó lại đưa trở về.
Cả quá trình diễn ra trong vòng hai giờ, nói cách khác sau khi xuất phát, Diệp Dương Thành cùng Trần Thiếu Thanh sẽ cùng lúc đón dâu về tới trang viên.
Sau khi tế tổ chấm dứt, kiệu hoa cùng liễn xe do ba trăm linh bộc đi cùng đều xuất hiện trên đất trống trước đại sảnh tế tổ.
- Đi thôi.
Nhìn đội ngũ đón dâu đã xuất hiện, Diệp Dương Thành vỗ vỗ vai Trần Thiếu Thanh, sau thoáng do dự thấp giọng nói:
- Đợi lát nữa đón Diệu Diệu, khi tiếp xúc với Tằng gia cậu có thể đem tình hình trước mắt nói rõ với họ một chút.
- A?
Trần Thiếu Thanh đang vô cùng hứng thú đánh giá kiệu hoa cùng liễn xe, có chút kinh ngạc quay đầu hỏi:
- Tình hình của tôi? Tình hình gì vậy?
Rời khỏi phù không thần điện quay về trấn Bảo Kinh đã hai ngày, hắn có nghe qua tin tức chính phủ các nước giải tán, đồng thời liên bang địa cầu thành lập, nhưng bởi vì chuẩn bị hôn lễ nên hắn cũng không quá chú ý.
Diệp Dương Thành khẽ cười nói:
- Đoạn thời gian trước đại ca của Tằng Diệu Diệu, Tằng Hán Quang từng đến huyện Ôn Nhạc tìm tôi, hắn hỏi tôi thành tựu tương lai của cậu như thế nào, tôi trả lời hắn, thành tựu của cậu sẽ không thấp hơn Tằng lão gia tử.
Diệp Dương Thành vỗ vỗ vai Trần Thiếu Thanh, cười nói:
- Hiện tại đã đến lúc tôi thực hiện lời hứa, lát nữa cậu đến nhà đón dâu, cậu nói với họ chẳng những cậu là huynh đệ của tôi, còn là tân nhậm bộ trưởng bộ giám sát liên bang địa cầu!
- Cái gì?
Trần Thiếu Thanh ngây người, chỉ chỉ vào mũi mình, vô cùng kinh ngạc:
- Tôi là tân nhậm bộ trưởng bộ giám sát liên bang địa cầu? Việc này…
- Hãy làm cho thật tốt, nói không chừng sau này còn có thể ngồi lên phó tổng thống chơi đùa một chút.
Diệp Dương Thành cười ha ha, đi tới liễn xe của mình, đội ngũ đón dâu phóng lên cao.