Mục lục
Chấp Chưởng Thần Quyền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cục Đỗ Nhuận Sinh đã nói xong, mà La Hoành Nhân chẳng những không hề sợ hãi, ngược lại còn lộ ra nụ cười đắc ý.

Hắn chẳng những không e ngại vì sự xuất hiện của Diệp Dương Thành, ngược lại còn nghĩ mình tìm được người có thể nói chuyện, vỗ vỗ mông dựa tường đứng dậy, chạm phải vết thương không khỏi nhe răng trợn mắt.

Thật vất vả đứng thẳng người, hắn đưa tay lau máu trên miệng, nói:

- Diệp đổng, hợp đồng kia chẳng liên hệ gì với tôi, anh cẩn thận xem lại đi, từ đầu tới đuôi làm gì có chữ ký của tôi chứ?

Nhìn thấy Diệp Dương Thành nhíu mày, hắn nói tiếp:

- Nếu trong hợp đồng có chữ ký của tôi thì tôi không lời nào để nói, nhưng thậm chí cả dấu chấm phẩy cũng không phải của tôi, đem cái bô chụp lên đầu của tôi là được sao? Đỗ Nhuận Sinh tự mình làm sai lầm, còn muốn tìm tôi làm người chịu tội thay?

Càng nói càng làm như mình có đạo lý, hắn nói tiếp:

- Diệp đổng, chúng ta đều là người có mặt mũi, nói chuyện cần giảng đạo lý, một mặt làm bừa thương tổn không chỉ một người! Nếu anh cảm thấy có quan hệ tới tôi, cũng không sao, chúng ta gặp nhau trên tòa, nếu pháp viện phán tôi có tội, tôi chắc chắn sẽ không nói lời nào, anh nói có phải hay không?

- Nói cách khác, chúng tôi không có chứng cớ thì không làm gì được ông phải không?

Vương Tuệ Tuệ đột nhiên xen lời hỏi.

- Cô không có chứng cớ sao có thể chứng minh chuyện này liên quan tới tôi đây?

La Hoành Nhân kinh ngạc nhìn Vương Tuệ Tuệ:

- Bà mập, đây là đạo lý ngay cả con nít cũng biết, làm sao cô lại…

- Tuệ Tuệ.

Diệp Dương Thành nhíu mày hỏi:

- Em có nắm chắc không?

- A?

Vương Tuệ Tuệ ngẩn ra, vỗ vỗ túi xách trong tay mình, nở nụ cười:

- Có!

- Vậy là tốt rồi.

Thấy nàng nở nụ cười, Diệp Dương Thành cũng cười theo.

Hắn bẻ bẻ hai bàn tay, lắc lắc cổ đi về hướng La Hoành Nhân, dừng cách người kia chưa đầy hai thước, thản nhiên hỏi:

- Anh muốn giảng chứng cớ với tôi sao?

- Anh…anh muốn làm gì?

La Hoành Nhân rùng mình, trong lòng hiện lên cỗ dự cảm bất tường…

- Không muốn làm gì, chỉ là muốn giảng chút đạo lý với anh mà thôi.

La Hoành Nhân hoảng sợ sắc mặt đại biến, Diệp Dương Thành cũng mỉm cười chậm rãi tới gần hắn, nói:

- Pháp luật do người định, bởi vì sao? Bởi vì người chế định quy củ đều có thực lực giữ gìn quy củ, đơn giản mà nói, chính là quy củ có lớn bao nhiêu, cũng phải dựa vào nắm tay đến duy trì.

Nhìn La Hoành Nhân run rẩy mấp máy môi, thanh âm của Diệp Dương Thành lại thật ôn nhu chậm rãi, trong lúc vô hình gây cho La Hoành Nhân thêm kinh hãi đảm chiến, hắn áp sát trên tường, miệng cọp gan thỏ lạnh lùng nói:

- Anh đừng tới đây! Tôi đã từ chức, tôi không phải công nhân của công ty anh! Anh chọc tôi nóng nảy, quả đấm của tôi cũng không nhỏ hơn anh, truyền ra ngoài mặt mũi đôi bên đều rất khó xem!

- Anh muốn so nắm tay với tôi?

Nghe được tiếng quát của La Hoành Nhân, Diệp Dương Thành nở nụ cười, cười vô cùng tự nhiên lại phi thường tùy ý, gật gật đầu, nói:

- Tôi cũng muốn giảng chứng cớ với anh.

- Ách…

La Hoành Nhân không khỏi ngây ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy ý xấu của Diệp Dương Thành, hắn không nhịn được run run nói:

- Anh…anh muốn giảng chứng cớ gì?

- Ha ha, tôi muốn giảng loại chứng cớ rất đơn giản.

Diệp Dương Thành cười híp mắt:

- Con người của tôi chán ghét nhất là những kẻ ăn cây táo, rào cây sung, đặc biệt loại người này còn ở trong công ty của tôi, anh nói với tôi, tôi không có chứng cớ chứng minh chuyện xấu xa anh làm, đúng không?

Diệp Dương Thành chỉ nói mà không ra tay, La Hoành Nhân chần chờ, lá gan chậm rãi lớn lên, hắn gật đầu cường ngạnh nói:

- Hợp đồng không quan hệ gì tới tôi, các người đừng hòng đem bô thối khấu trừ lên đầu của tôi! Chọc tôi nóng nảy, tôi sẽ báo công an!

- Sự tình là anh làm, nhưng không lấy được chứng cớ chứng minh là anh làm, cho nên ở trên pháp luật anh là vô tội.

Diệp Dương Thành hơi cúi đầu cười, ngay khi trong lòng La Hoành Nhân vừa thở ra, hắn đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Anh thật thông minh, nhưng anh không biết một sự kiện.

- Chuyện gì?

La Hoành Nhân ngẩn ngơ, theo bản năng hỏi.

- Anh hiểu được cách dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ mình, mà bức bách bởi quy định, pháp luật không thể không giữ gìn tên kiêu ngạo như anh, nhưng anh đã xem nhẹ một điều.

Diệp Dương Thành cười vô cùng sáng lạn:

- Quả đấm của tôi, lớn hơn pháp luật một chút…

- Anh…

Cảm giác bất tường lại nảy lên trong lòng La Hoành Nhân, khi hắn chuẩn bị nói vài câu Diệp Dương Thành đã không cho hắn cơ hội.

- Ba!

- Ah…

Một tát tai hung hăng quất lên mặt La Hoành Nhân, chỉ nháy mắt đánh lệch mặt hắn, thân hình cũng theo cỗ trùng kích bay lên, đồng thời với tiếng kêu rên của hắn.

- Phanh!

Thân hình hắn nặng nề đánh lên tủ hồ sơ cách đó không xa, sau đó té gục, mềm nhũn rên rỉ trên sàn nhà.

Một màn bất thình lình chẳng những làm La Hoành Nhân không kịp trở tay, ngay cả Đỗ Nhuận Sinh cũng ngây ngốc, người vừa mới cười nói bàn về pháp luật, giảng chứng cớ kia, đột nhiên lại vô duyên cớ động thủ?

Chỉ có Vương Tuệ Tuệ vẫn cười không chút ảnh hưởng, nàng hiểu rõ tính cách Diệp Dương Thành, dưới tình huống như vậy hắn càng cười tự nhiên, đại biểu trong lòng hắn tức giận càng lớn, lúc trước khi hắn đi tìm Chu gia đòi công đạo cho nàng, chẳng phải cười thật sáng lạn như vậy hay sao? Kết quả, Chu gia đã nhà tan cửa nát.

Chậm rãi tới gần La Hoành Nhân đang giãy dụa muốn đứng lên, ý cười trên mặt Diệp Dương Thành càng thêm rõ ràng, mà nhìn thấy hắn tới gần, La Hoành Nhân như nhìn thấy lệ quỷ dùng cả tay chân thối lui ra sau, run run nói:

- Đánh người là phạm pháp! Họ Diệp, anh là nhân vật có uy tín có danh dự, nếu tin tức ấu đả phó tổng công ty truyền đi ra…

- Không không không.

Diệp Dương Thành cười lắc đầu nói:

- Chúng ta giảng chứng cớ, anh có thể chứng minh vừa rồi là tôi đánh anh sao? Có người chứng minh sao? Có vật chứng sao? Cho nên anh giảng chứng cớ với tôi, tôi sẽ giảng chứng cớ với anh.

La Hoành Nhân trợn tròn mắt, nhìn dáng tươi cười của Diệp Dương Thành, không biết vì sao hắn như nhìn thấy được một ác ma đang nhe răng cười với hắn, hắn giật bắn mình, nhanh miệng nói:

- Không, tôi không giảng chứng cớ với anh, chúng ta nói chuyện, ngồi xuống nói chuyện…

- A…

Diệp Dương Thành từ trên cao nhìn xuống, nghiền ngẫm nói:

- Khi anh muốn giảng chứng cớ thì đòi giảng với tôi, khi anh không muốn giảng thì muốn hòa bình giải quyết? Tôi sẽ nói cho anh biết một chân lý.

- Cái gì?

La Hoành Nhân kinh hãi nhìn Diệp Dương Thành, hoảng sợ tới cực hạn.

- Trên thế giới này, trong vũ trụ này, chỉ có người có nắm tay lớn mới có thể quyết định có giảng đạo lý hay nói chứng cớ với kẻ có nắm tay nhỏ hơn hay không.

Diệp Dương Thành khẽ lắc đầu:

- Thật đáng tiếc, tôi cũng không có ý định giảng đạo lý hay chứng cớ gì với anh, bởi vì, nắm tay của tôi lớn hơn anh.

- Anh…

- A…

Thanh âm kêu rên thảm thiết vang lên, nhất thời vọng khắp văn phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK