Trong một gian phòng tại khách sạn nhà hàng Kim Bằng huyện Ôn Nhạc, một nữ nhân khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi cùng một nam nhân hơn bốn mươi đang sóng vai cùng ngồi cạnh bàn, nhìn thần thái của bọn họ đều có vẻ khẩn trương.
- Sẽ không giả đâu.
Nghe nữ nhân hỏi, nam nhân đưa tay xem đồng hồ, khi nói chuyện vẻ mặt cũng lộ ra lo lắng.
- Nếu…em nói là nếu.
Nữ nhân nhìn nam nhân hỏi:
- Nếu hắn thật sự không đến đây?
- Anh về nhà cắt đứt chân chó của thằng nhóc.
Nam nhân vì gia tăng thêm lòng tin cho mình, có lẽ vì hòa dịu khẩn trương trong lòng, vung nắm tay múa may giữa không trung, hung tợn nói với nữ nhân.
- Nếu anh cắt đứt chân của thằng nhóc, em sẽ phế đi bốn móng vuốt của lão cẩu như anh.
Sắc mặt nữ nhân tối sầm, uy hiếp nói.
- Nè, anh là chồng của em có cưới hỏi đàng hoàng đó ah.
Nam nhân toát mồ hôi nói.
- Đó là con trai em, con trai mang thai mười tháng.
Nữ nhân không chút lưu tình nói, đứng dậy:
- Mặc kệ người nọ có tới gặp chúng ta hay không, điểm xuất phát của con trai là ý tốt!
- Nhưng mà anh đã thoái thác toàn bộ xã giao ngày hôm nay.
Nam nhân cũng đứng lên nhún nhún vai, nói:
- Trong đó còn có buổi tiệc với cục trưởng cục vệ sinh.
- Nhưng nếu như con trai nói thật thì sao đây?
Nữ nhân hỏi.
- Anh sẽ thoái thác buổi tiệc với phó chủ tịch trưa mai luôn.
Nam nhân quả quyết nói.
- …
Nữ nhân nhìn nam nhân, thần tình thất vọng:
- Xem anh chỉ có chút tiền đồ như vậy!
- Ha ha, không khí có vẻ tốt lắm.
Ngay khi đôi nam nữ đang nhìn nhau, thái độ như sắp có đại chiến, cửa phòng đột nhiên mở ra, một thanh niên ăn mặc như học sinh xuất hiện, chỉ nghe hắn nói:
- Thật ngại quá, hình như tôi đã tới chậm.
- Cậu là…
Đôi nam nữ liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khó thể tin, nam nhân chần chờ nói:
- Cậu là anh trai của bạn học con tôi, Diệp Dương Thành, Diệp tiên sinh?
- Ha ha, hai vị có thể gọi tôi là Dương Thành.
Diệp Dương Thành mỉm cười, đóng cửa phòng, đi tới trước mặt hai vợ chồng vươn tay phải nói:
- Có phải cảm thấy tôi còn quá trẻ tuổi? Hoàn toàn khác hẳn trong tưởng tượng của hai vị?
- Ha ha…
Thẳng đến lúc này Hoàng Thương Tùng mới hồi phục lại tinh thần, cười cười đưa tay bắt tay Diệp Dương Thành:
- Diệp tiên sinh sao lại nói vậy, lời xưa có nói, có chí không màng tuổi trẻ, Diệp tiên sinh trẻ tuổi như vậy đã tạo được sản nghiệp lớn như thế, thật sự làm chúng tôi xấu hổ.
- Kỳ thật có đôi khi tôi cảm thấy những lời nói khách sáo thật làm người thấy mệt mỏi.
Trong mắt Diệp Dương Thành chợt lóe tinh quang, nhìn chăm chú vào mắt Hoàng Thương Tùng, khóe miệng thoáng nhếch lên:
- Không biết hai vị có cảm thấy như vậy hay không?
- Ách…
Hoàng Thương Tùng sửng sốt, sau đó nở nụ cười:
- Lời của Diệp tiên sinh thật sự có đạo lý, là do chúng tôi quá khách sáo.
- Biểu hiện không tệ.
Đột nhiên Diệp Dương Thành vỗ vai Hoàng Thương Tùng, nói:
- Mời ngồi đi, tin tưởng ý của tôi mời hai vị tới hôm nay, đại Tráng đã nói qua với hai vị rồi chứ?
- Phải, trong bụng Chí Hoan vốn không giữ được bí mật.
Hoàng Vệ Tuệ cũng không che giấu, trực tiếp gật đầu nói:
- Sáng nay khi nó gọi điện đã nói thẳng ra, mời Diệp tiên sinh đừng trách tội nó.
- Ha ha, người trẻ tuổi dễ kích động là chuyện thật bình thường.
Diệp Dương Thành ra vẻ gật đầu, không ai đoán được tâm tình giờ phút này của hắn.
Hoàng Thương Tùng cười:
- Nếu Diệp tiên sinh đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng không quanh co với Diệp tiên sinh.
Hắn cầm chén trà uống một hớp, nói:
- Tôi nghe Chí Hoan nói, Diệp tiên sinh đã lấy đi sản nghiệp của Vương gia tại Cù Hằng thị, mà sản nghiệp Vương gia chủ yếu nghiêng về ẩm thực giải trí, Chí Hoan nói, Diệp tiên sinh có ý tứ thu mua khách sạn nhà hàng của Hoàng gia chúng tôi?
- Không phải thu mua, mà là chỉnh hợp.
Diệp Dương Thành lắc đầu, cải chính:
- Tôi cần dùng thời gian ngắn nhất trải rộng sản nghiệp trong phạm vi toàn tỉnh Chiết Giang, nếu phải xây dựng sản nghiệp mới thật hao tốn thời gian, cho nên muốn thu nhận khách sạn nhà hàng có sẵn đẩy nhanh tiến độ.
- Điểm này tôi hiểu được, nhưng mà…
Hoàng Thương Tùng cười xấu hổ:
- Quyền tài sản khách sạn cũng không phải tên tôi…
- Tôi có nghe đại Tráng nói qua.
Diệp Dương Thành gật đầu nói:
- Nhưng điểm ấy không thành vấn đề, hôm nay tôi mời hai vị tới đây, là vì chính hai vị mà không phải vì khách sạn nhà hàng của Hoàng gia.
- Vì hai người chúng tôi?
Hoàng Vệ Tuệ ngẩn ngơ:
- Ý của tiên sinh là…
- Sản nghiệp của Vương gia trong vòng mười ngày sẽ hoàn thành công tác giao nhận.
Diệp Dương Thành không chút kiêng dè, gọn gàng nói:
- Đối với tầng quản lý mà Vương gia lưu lại, tôi có lo lắng, cho nên tôi chỉ có thể tìm kiếm người quản lý ở bên ngoài, mà nghe đại Tráng nói, hai vị phụ trách quản lý khách sạn nhà hàng đã hơn hai mươi năm, cho nên tôi tính toán mời hai vị đảm nhiệm tân tổng giám đốc cùng chủ quản tài vụ công ty mới.
- Cái gì?
Hoàng Thương Tùng cùng Hoàng Vệ Tuệ nhất thời bị lời nói này làm sợ ngây người…tổng giám đốc cùng chủ quản tài vụ? Hai chức vị này rơi xuống trong tay bọn họ, chẳng phải mang ý nghĩa Diệp Dương Thành đem toàn bộ mạch máu công ty giao cho họ sao?
Sản nghiệp Vương gia có bao nhiêu? Hơn hai tỷ, cho dù là ba Hoàng gia cộng lại cũng không bằng một Vương gia, tài sản hơn hai tỷ, nhẹ nhàng ném cho hai người mới gặp mặt lần đầu tiên?
Rốt cục là do Diệp Dương Thành quá tự tin, hay hắn tự đại? Đối mặt với sản nghiệp lớn kinh người như thế, có rất ít người giữ được bản tâm của mình, chỉ cần nắm giữ mạch máu công ty, kiếm tiền trung gian quả thật quá dễ dàng, cuốn tiền lẩn trốn…tựa hồ không phải hoàn toàn không khả năng.
Nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Diệp Dương Thành, Hoàng Thương Tùng theo bản năng nhéo nhẹ vào chân của mình, dùng đau đớn thúc đẩy đầu óc mình tỉnh táo, chần chờ nói:
- Diệp tiên sinh, chẳng lẽ ngài thật sự tin tưởng chúng tôi như vậy?
- Ha ha, đại Tráng để tôi cho hai vị cơ hội, còn lại là sân khấu dành cho hai vị phát huy năng lực.
Diệp Dương Thành khẽ cười một tiếng, nói:
- Có thể đảm nhiệm thì lưu lại, không thể thì cho dù có tình nghĩa của em trai tôi ở nơi này, tôi cũng chỉ đành cho hai vị cuốn gói chạy lấy người.
Hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, như có ám chỉ:
- Ở trước mặt một người, hai vị vĩnh viễn không có bí mật, mà trả giá cho bí mật, hai vị sẽ có được số tiền lương vượt quá tưởng tượng, cùng với…thân phận vượt xa địa vị người thừa kế thứ hai của Hoàng gia.
Mãi đến thật lâu sau này hai vợ chồng Hoàng Thương Tùng mới hiểu được ý nghĩa câu nói đó, hiện tại họ còn chưa hiểu được lời này là có ý gì.
Hiển nhiên, nghe được điều kiện của Diệp Dương Thành cả hai vợ chồng đều không ngừng giãy dụa. Thực lực của Diệp Dương Thành hai người hiểu rõ vô cùng, mà điều kiện hắn hứa hẹn cũng làm họ vô cùng tâm động, nhưng mà…
Mở khách sạn nhà hàng không giống như mở công ty, nếu như không có bản lĩnh thật sự, chỉ dựa vào nhân mạch cùng hậu trường trong tay muốn mở tốt khách sạn cũng không phải việc khó. Nhưng nếu như là khách sạn kiểu mắt xích…đầu nhập lại có bao nhiêu? Một khi vượt qua phạm vi thế lực của mình, lời của mình còn có trọng lượng sao?
Đây là tình huống làm cho hai vợ chồng lo lắng, nhưng chuyện này Diệp Dương Thành hoàn toàn không để ý tới.
Nhìn sắc mặt liên tục thay đổi của hai vợ chồng, Diệp Dương Thành cũng không sốt ruột, dựa vào sau ghế, tay gõ nhẹ mặt bàn, chờ đợi hai người trả lời.
Đúng ngay lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, một người phục vụ bưng vào một chén canh cải thìa…
- Đây là?
Nhìn thấy người phục vụ bưng chén canh suông chỉ có vài cọng rau, Hoàng Thương Tùng kinh ngạc, nhìn người phục vụ:
- Anh mang tới nhầm phòng đi? Chúng tôi không gọi món ăn này.
- Là do vị tiên sinh này đã gọi.
Người phục vụ chỉ Diệp Dương Thành, sau đó vẻ mặt xem thường rời khỏi phòng. Hiển nhiên lần trước Diệp Dương Thành mở cuộc họp báo trong này nàng cũng không nhìn thấy hắn, hoặc là nói cách ăn mặc của hắn hôm nay thật dễ gây nhầm lẫn.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hai vợ chồng Hoàng Thương Tùng, Diệp Dương Thành cười nhẹ đứng lên:
- Tôi cho hai người xem một ma thuật…