Võ Điền Long Thứ Lang mặc bộ âu phục đen, đứng trong phòng khách, chắp tay sau lưng nhìn nhóm nam nữ từ mười mấy đến hơn sáu mươi tuổi, nói:
- Các vị chú bác thẩm tẩu cũng đã vì Võ Điền gia tộc cực khổ cả đời, Thứ Lang nhìn thấy thật sự không yên tâm, đã giúp chư vị mua một mảnh trang viện tại Kobe, hôm nay mời mọi người lại đây chính là muốn hỏi thăm một chút chư vị chuẩn bị khi nào thì khởi hành đây?
- …
Võ Điền Long Thứ Lang vừa mở miệng đã trực tiếp vào chính đề, nghe lời nói này, nhóm người kia nhất thời ngây ngẩn cả người, mọi người nhìn nhau, sắc mặt giận dữ nhất thời hiện ra.
- Nhờ ơn Thứ Lang để tâm, thân thể của tam thúc vẫn còn mạnh khỏe cường tráng, tạm thời còn chưa có ý định trải qua ngày tháng nhàn rỗi.
Trên mặt châm chọc, một nam tử hơn năm mươi châm biếm:
- Nếu Thứ Lang cảm thấy được đảm đương vị trí tộc trưởng quá mệt mỏi, không ngại đem trang viện kia lưu cho chính cháu đi bảo dưỡng tuổi thọ đi!
- Hoa Hạ còn có một câu nói, gọi là tá ma giết lừa.
Nữ nhân đứng cạnh nam tử chừng hơn ba mươi tuổi, không chút lưu tình nói:
- Hay là Thứ Lang muốn làm như vậy sao?
- Ha ha, tứ thẩm.
Nghe lời của nữ nhân, Võ Điền Long Thứ Lang bật cười lớn, lại không hề có chút che giấu gật đầu nói:
- Xem ra mấy năm nay ở trong công ty thím cũng thành thục hơn không ít, không còn là nữ nhân ngực lớn lại không đầu óc như trước kia.
Nói đến đây, sắc mặt hắn sầm xuống, lãnh đạm nói:
- Không sai, hôm nay mời chư vị lại đây, chính là nghĩ muốn thông suốt một chút, các vị đã bị Võ Điền trọng công đuổi việc, nếu còn muốn lưu lại Võ Điền gia tộc hưởng thụ ngày tháng xa hoa phú quý, thì thành thật đưa lên đơn từ chức…
- Thứ Lang, quá làm càn!
Một lão nhân hơn sáu mươi tuổi tức giận quát một tiếng, khuôn mặt hồng nhuận bắt đầu sung huyết, run rẩy thân mình chỉ vào hắn:
- Chỉ cần tôi còn chưa chết, Võ Điền gia tộc còn chưa tới phiên cậu làm chủ!
- Vậy sao?
Võ Điền Long Thứ Lang mở miệng cười, trong đôi mắt lướt qua sát khí dày đặc:
- Như vậy, nhị thúc, chú cũng đừng trách làm cháu lại không lưu mặt mũi cho chú…Điền Thôn, dẫn người vào, tiễn lão bất tử này ra đi!
- Hải!
Ngoài cửa vang lên thanh âm mạnh mẽ của một nam tử tráng niên, ngay sau đó cửa phòng vốn đóng chặt lại bị mạnh mẽ đẩy ra, mười mấy nam tử cầm súng đi theo sự dẫn dắt của một nam tử hơn ba mươi tuổi nhanh chóng đem toàn bộ mọi người trong phòng vây quanh, họng súng đen nhánh nhắm ngay những người từng dốc sức cho Võ Điền gia tộc.
Sắc mặt đầy sát khí, làm cho người ta sẽ không chút hoài nghi chỉ cần một câu ra lệnh của Võ Điền Long Thứ Lang, nhóm người kia sẽ nổ súng đem mọi người bắn chết tại chỗ!
- Cậu…
Một màn thình lình xảy ra đem vị nhị thúc giận dữ run rẩy cả người, chỉ vào Võ Điền Long Thứ Lang run run nói không ra lời, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, đưa tay ôm ngực mình, chậm rãi té xuống đất:
- Thuốc…thuốc…
Thanh âm suy yếu vang lên bên tai mọi người, Võ Điền Long Thứ Lang đột nhiên nhếch miệng cười:
- Nhị thúc, chú giấu diếm thật kín, có bệnh tim vì sao không nói đây?
Mọi người trợn mắt nhìn hắn, nhưng Võ Điền Long Thứ Lang lại giống như không nhìn thấy, vẻ mặt còn mang ý cười.
Một nữ nhân hơn bốn mươi không nhẫn nhịn được, bước lên muốn lấy ra thuốc trợ tim trong túi áo vị nhị thúc, nhưng mà…
- Phanh!
Một tiếng súng vang nặng nề làm mọi người hoảng sợ.
Võ Điền Long Thứ Lang chỉ súng lên trần nhà, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mọi người, hừ lạnh nói:
- Ai dám giúp đỡ hắn, viên đạn kế tiếp sẽ bắn vào đầu lâu người đó! Nếu như không tin, các người có thể thử xem.
Không có ai không tin, cho nên tất cả mọi người trầm mặc xuống.
Đối với Võ Điền Long Thứ Lang hoàn toàn thay đổi hẳn so với ngày xưa, bọn hắn không dám dùng tính mạng mình đi trao đổi, dò xét xem hắn thật sự ra tay hay không.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nhiều người, vị nhị thúc vẻ mặt xám trắng, trong thống khổ cùng tuyệt vọng vì bệnh tim phát tác, chậm rãi tử vong…
- Hiện tại, ân, các người tính toán khi nào thì khởi hành?
Không hề nhìn tới nhị thúc bị bệnh tim hành hạ mà chết, Võ Điền Long Thứ Lang có vẻ thập phần tùy ý vuốt vuốt khẩu súng trong tay, ý cười hỏi:
- Xế chiều hôm nay thế nào?
Căn bản không hề trưng cầu ý kiến của mọi người, hắn tự hỏi tự đáp, nói xong khoát tay:
- Điền Thôn, dẫn người tiễn chú bác về thu thập hành lý, ngô, nhớ rõ cần lễ phép một chút.
- Dạ, chủ nhân.
Điền Thôn cúi người mỉm cười, theo sau xoay người lại, đem họng súng chỉ vào mọi người, lãnh đạm nói:
- Đi thôi.
- Ai…
Sau một tiếng thở dài, nhóm tộc nhân thân ở chức vị quan trọng của Võ Điền trọng công đành khuất phục trước sự điên cuồng của Võ Điền Long Thứ Lang, cả đám người thất thần, bị áp bách rời khỏi phòng khách, đi thu thập hành lý rời khỏi trạch viện Võ Điền gia tộc, đến Thần Hộ thị cách ngàn dặm an cư lạc nghiệp.
- Tộc trưởng, ngài thật sự mua trang viện cho bọn hắn sao?
Đợi mọi người rời khỏi, từ sau tấm bình phong một tiểu lão đầu hơn năm mươi đi ra, mang vẻ mặt tươi cười nói:
- Kỳ thật tộc trưởng hoàn toàn không cần thiết…
- Trang viện?
Vẻ mặt Võ Điền Long Thứ Lang cổ quái, âm trầm nở nụ cười:
- Đúng là mua trang viện, nhưng cho họ đi qua cũng không phải hưởng thanh phúc, trang viện lớn như vậy dù sao phải có người hầu dọn dẹp, làm việc đi?
- Ách…
Tiểu lão đầu vốn định khuyên Võ Điền Long Thứ Lang mua vài căn nhà nhỏ ổn định nhóm người kia là được, nhưng không nghĩ tới hắn có an bài như vậy!
Người này còn tàn nhẫn hơn lão tử của hắn.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt tiểu lão đầu còn thêm phục tùng, cúi đầu khom lưng nói:
- Tộc trưởng anh minh…
- Chuyện ta dặn ngươi làm được thế nào?
Võ Điền Long Thứ Lang cười một tiếng, thản nhiên hỏi.
- Cũng đã làm tốt, làm tốt.
Tiểu lão đầu cúi đầu nói:
- Tam tiểu thư, tứ tiểu thư, lục tiểu thư đều ở trong phòng ngủ của ngài đâu, dựa theo lời dặn của người tôi đã trói các nàng, đã chuẩn bị xong ngọn nến, kéo, roi…
- Nha…
Võ Điền Long Thứ Lang hài lòng gật đầu:
- Sau này ngươi chính là quản gia Võ Điền gia tộc.
- Cảm ơn tộc trưởng, cảm ơn tộc trưởng đề bạt!
Tiểu lão đầu mặt mày hớn hở, liên tục cúi người.
Rất nhanh cửa phòng đóng lại…
- Đã có quyết định chưa?
Diệp Dương Thành đứng ở một góc phòng khách, tận mắt nhìn thấy Võ Điền Long Thứ Lang thấy chết mà không cứu nhị thúc của hắn, biểu hiện không khác gì cầm thú.
Còn nghe được tiểu lão đầu nói tên kia muốn đi hưởng thụ trò chơi tình thú với nữ nhân.
Đợi sau khi mọi người đều rời khỏi, Diệp Dương Thành quay đầu lại nhìn Võ Điền Cát Dã đã gần như ngưng thật hoàn toàn, thản nhiên nói:
- Thời gian chậm trễ, mấy đứa con gái của ngươi cũng bị tai ương.
- Tôi…
Sắc mặt Võ Điền Cát Dã liên tục biến ảo, cuối cùng thở dài, quỳ gối trước mặt Diệp Dương Thành dập đầu ba lần:
- Tôi, nguyện ý…
Diệp Dương Thành liền đưa ra tay phải áp vào trán Võ Điền Cát Dã, trong nháy mắt như thay đổi thành người khác, sắc mặt vô cùng trang trọng lại nghiêm túc.
Toàn thân hắn tản ra khí tức uy nghiêm, thanh âm nặng nề như tiếng sấm:
- Lấy danh nghĩa của ta, cùng ngươi ký kết thần quỷ khế ước, từ nay về sau ngươi không đọa luân hồi, không vào ngũ hành, nhận ta bao che, được hưởng trường tồn chi nhạc.
Một đoàn ngân quang thoáng hiện, sáng lên ngay giữa lòng bàn tay Diệp Dương Thành, khi đạo ngân quang khuếch tán đến đầu Võ Điền Cát Dã, bỗng nhiên thoáng dừng lại, ngay sau đó Võ Điền Cát Dã cắn chặt răng nhắm mắt lại.
Ngay lập tức ngân quang không còn bị ngăn trở bao trùm toàn thân Võ Điền Cát Dã, dưới ngân quang tác dụng, thân hình hắn chậm rãi ngưng thật, đây là ngưng thật vĩnh cửu mà không phải như khi nãy chỉ có thể dựa vào linh châu của Diệp Dương Thành mới có thể ngưng thật linh thể ngắn ngủi, tránh được năng lượng hao hết mà tan thành mây khói.
Cả quá trình kéo dài hơn ba phút thời gian, ngân quang bắt đầu như nước thủy triều tràn về hướng trán của hắn…
Lúc này Diệp Dương Thành rút tay lại, nhìn trên trán Võ Điền Cát Dã chậm rãi thành hình một chữ “Quỷ”, trên mặt lộ ra ý cười cổ quái.
Võ Điền Cát Dã không phải lệ quỷ, cũng không phải linh hồn dị nhân mang theo linh lực, hắn chỉ là một oan quỷ bình thường, bởi vì oán khí quá nặng nên lưu trong linh đường vẫn chưa tiêu tán, không bị luân hồi thông đạo kéo vào luân hồi.
Oan quỷ như hắn vốn không thể bị Diệp Dương Thành thu làm linh bộc, bởi vì hồn thể của hắn không đủ khả năng cất chứa linh lực, một khi bị mạnh mẽ thu làm linh bộc kết cục cuối cùng chính là hồn phi phách tán!
Nhưng khi Diệp Dương Thành tiến vào trạch viện Võ Điền gia tộc chứng kiến được hắn, Cửu Tiêu Thần Cách lại nêu ra một dòng văn tự khiến Diệp Dương Thành dở khóc dở cười, mà hắn rốt cục đã phát hiện một con đường có thể đầu cơ trục lợi…