Khi bắt đầu còn muốn để cho Chính Nhân Thiên Hoàng thông qua nói chuyện với Koichi Yamaguchi tìm hiểu tình hình, nhưng Koichi Yamaguchi cũng đúng là kẻ vô cùng lớn lối, thậm chí ngay cả Chính Nhân Thiên Hoàng cũng không để trong mắt, tự cho là chiếm được thân phận thật sự của Diệp Dương Thành là có thể ép Chính Nhân Thiên Hoàng phải lựa chọn đi vào khuôn khổ.
Ở tình hình như thế, ngươi lại hy vọng có thể thông qua phương thức nói chuyện thu hoạch tin tức, dưới tình huống đối phương không phát hiện tiêu diệt toàn bộ? Khó khăn tuyệt đối là rất lớn.
Nếu như vậy, chi bằng trực tiếp phái thần sử đi chiếm thân thể của Koichi Yamaguchi, cắn nuốt linh hồn của hắn, đây tựa hồ mới là thủ đoạn trực tiếp nhất trước mắt, mặc dù làm như vậy rất có thể sẽ bị Thánh Tổ cảm giác được, từ đó khiến cho hắn cảnh giác, phải biết rằng, tên thần sử này ban đầu không dám mạnh mẽ chiếm cứ thân thể của Koichi Yamaguchi, cũng bởi vì lo lắng mình sẽ phá vỡ an bài của Diệp Dương Thành.
Nhưng hiện tại, tựa hồ đã biết người sau lưng Koichi Yamaguchi tên là gì, hơn nữa thế cục cũng bắt đầu trở nên trong sáng...
Một khi tên thần sử này hoàn thành viên mãn nhiệm vụ Diệp Dương Thành giao cho hắn, thân phận thật sự của Thánh Tổ cũng không thể nào che dấu, Diệp Dương Thành không sợ đối thủ, đặc biệt là đối thủ đã nổi trên mặt nước.
Vì vậy, hắn căn bản sẽ không đi quan tâm sau khi thần sử mạnh mẽ chiếm cứ thân thể của Koichi Yamaguchi có sẽ khiến cho Thánh Tổ kia cảnh giác, bởi vì trong mắt hắn, Thánh Tổ đã là người chết.
Một năm gần đây, hắn đã gặp gỡ vô số người? Trên thực tế mỗi người cố gắng làm động tác giả sau lưng Diệp Dương Thành, cuối cùng đều không chiếm được kết quả tốt đẹp, Thánh Tổ này thì sao... Trong đôi mắt nổi lên một đạo sát ý vô cùng lạnh lẽo, Diệp Dương Thành nặng nề hừ lạnh một tiếng.
Hắn nghĩ tới phản ứng cổ quái của sư phụ Kreis Baer trong không gian chiến tu thuật Thần Tộc, lại liên tưởng lên lời sư phụ nói muốn thay mình tính toán, lúc này Diệp Dương Thành căn bản đã có thể khẳng định, nguyên nhân biến hóa của Kreis Baer, đoán chừng chính là xuất phát từ trên người Thánh Tổ.
Chẳng qua Diệp Dương Thành muốn tìm hiểu vì sao Thánh Tổ lại động thủ với hắn, làm sao có thể biết được thân phận ở ngoài sáng của hắn... Sợ rằng cũng chỉ có thể xác định trước thân phận thật sự của Thánh Tổ rồi mới đi suy nghĩ những cái khác.
Nghe được phân phó của Diệp Dương Thành, tên thần sử cấp một cũng hoàn toàn thả lỏng, nếu không cần phải lo lắng mình làm như vậy có thể phá vỡ kế hoạch của Diệp Dương Thành hay không, như vậy, cần gì phải tiếp tục ẩn nhẫn nữa?
Trên mặt lộ ra vẻ phấn khởi, tên thần sử khom người chào Diệp Dương Thành, sau đó trầm giọng đáp:
- Vâng... Chủ nhân.
Koichi Yamaguchi vừa trở về khách sạn liền trực tiếp mang theo tám tên hộ vệ lên lầu tám khách sạn, sau khi đặt chân vào phòng, hắn liền quay đầu lại khẽ khoát tay áo với tám tên hộ vệ kia, nói:
- Hai người đứng ở cửa, lưu lại sáu người ở phòng khách trông chừng, chỉ cần trong phòng ngủ của ta truyền ra động tĩnh khác thường, lập tức phá cửa mà vào.
Không biết tại sao, vừa trở về khách sạn, trong lòng Koichi Yamaguchi loáng thoáng dâng lên một luồng cảm giác nguy cơ khó tả, giống như trong căn phòng trang trí xa hoa này cất dấu một con rắn độc, đang âm thầm nhìn trộm hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể dữ dội xông ra, cướp lấy tánh mạng của hắn.
Hắn không cách nào khẳng định nguy hiểm mình cảm nhận được rút cuộc có tồn tại thật sự hay không, hay bởi vì những ngày qua thần kinh của mình vô cùng căng thẳng mà tạo thành ảo giác, nhưng vì bảo vệ tính mạng của mình, lần đầu tiên hắn tại ra lệnh thủ hộ với tám tên hộ vệ trước khi tiến vào phòng ngủ.
Nghe được mệnh lệnh của Koichi Yamaguchi, tám tên hộ vệ vẫn không thay đổi sắc mặt, cũng không phát ra tiếng vang gì, chỉ như một người gỗ cứng ngắc gật đầu, cho dù là đáp lại mệnh lệnh của Koichi Yamaguchi, trên thực tế tám người bọn họ là tử sĩ do người đứng sau lưng Koichi Yamaguchi bí mật bồi dưỡng, tình cảm bình thường của loài người đã sớm trừ khử hầu như không còn trên người bọn họ.
Đối với phản ứng của đám người này, Koichi Yamaguchi cũng không lộ ra vẻ không hài lòng, gật đầu sau đó liền xoay người bước vào phòng ngủ của mình. Còn tám tên hộ vệ đi theo thì lập tức dựa theo phân phó của hắn, hai người ra khỏi phòng đứng canh gác ngoài cửa, còn lại sáu người tứ tán trong phòng khách, mật thiết chú ý đến động tĩnh trong phòng, nhất là tất cả tiếng vang trong phòng ngủ của Koichi Yamaguchi...
Sau khi bước vào phòng ngủ của mình, tiện tay đóng cánh cửa phòng ngủ nặng nề lại, Koichi Yamaguchi hít một hơi thật sâu, cởi bỏ quần áo, vững vàng ngồi trên mép giường, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Là chưởng môn nhân đương đại của tài phiệt Yamaguchi, trong tay nắm quyền lực và tiền tài quyền thế người thường khó có thể tưởng tượng, có lẽ đã đạt tới đỉnh cực hạn của một người bình thường có thể đạt được, nhưng cũng chỉ có hắn mới biết được, địa vị chưởng môn nhân của hắn nhiều lắm chỉ có thể coi là một nửa, bởi vì sau lưng hắn còn có một người, người đó được hắn gọi là Thánh Tổ, bởi vì hắn là...
Hắn không biết tình huống hiện tại của mình rút cuộc là phúc hay họa, nhưng hắn lại hết sức hiểu được, nếu như hắn không hành sự theo phân phó của Thánh Tổ, họa sát thân chỉ trong chốc lát sẽ rơi vào trên người hắn.
Nghĩ tới đây, Koichi Yamaguchi trầm tĩnh từ trên mép giường đứng lên, đi tới trước một cái gương trong phòng ngủ, giơ tay lên nhẹ khẽ vuốt vuốt bộ ngực của mình, đầu ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng chạm vào một vết sẹo trên ngực, thần sắc trên mặt cũng cực kỳ căng thẳng, giống như chạm vào cái gì vốn không nên chạm phải.
Trong đầu lập tức xuất hiện lại cảnh tượng gặp gỡ trong trang viên bí mật dưới núi Phú Sĩ của tài phiệt Yamaguchi năm đó, đó là gặp gỡ thay đổi cả cuộc đời hắn, đồng thời cũng là thời điểm hắn bắt đầu bị Thánh Tổ khống chế.
Hắn không cách nào tưởng tượng trạng thái hiện tại của Thánh Tổ rút cuộc như thế nào, nhưng đám người gỗ du đãng xung quanh căn phòng lại khiến hắn không cách nào quên được.
Thánh Tổ sai khiến đám tượng gỗ cầm mộc đao mạnh mẽ cắt ra một lỗ hổng dài đến năm phân trên ngực hắn, sau đó nhét đầu ngón tay của một người gỗ vào trong máu thịt của hắn, lại dùng sợi dây to và dài vá miệng vết thương của hắn lại.
Cả quá trình Koichi Yamaguchi đều im lặng, hắn thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng được cây kim gỗ mang theo sợi dây to và dài xuyên qua máu thịt của hắn, đây là một loại thống khổ khiến hắn đến nay vẫn khó mà quên được, cũng là mở đầu cho hàng loạt ác mộng sau này của hắn.
Nhưng không thể phủ nhận, từ đó Koichi Yamaguchi cũng bắt đầu bước lên võ đài tranh đoạt địa vị chưởng môn nhân của tài phiệt Yamaguchi, dưới sự giúp đỡ của Thánh Tổ thuận lợi diệt trừ những huynh đệ tỷ muội tranh đoạt chức chưởng môn với hắn, từ đó xác lập địa vị chí cao khó có thể rung chuyển của hắn trong tài phiệt Yamaguchi.