Trong đầu suy nghĩ thật nhanh, Diệp Dương Thành đã quyết định đại khái, hắn tươi cười, lẩm bẩm:
- Thí nghiệm đã chấm dứt, bước tiếp theo chính là bắt bớ nhiều lệ quỷ về thế giới bổn nguyên, mau chóng tăng số lượng thần sứ lên.
Ý niệm tới đây, Diệp Dương Thành không chần chờ nữa, lập tức tiến vào trạng thái tàng hình tiến về nơi không biết.
Nhưng mà Diệp Dương Thành rất nhanh phát hiện không đúng...
- Ồ, những lệ quỷ thu hoạch cỏ âm linh đi đâu?
Đi được sáu phút, Diệp Dương Thành đi đạo quanh những bụi cỏ âm linh tươi tốt, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, những nơi này phải có lệ quỷ mới đúng.
Nhưng bây giờ hắn không nhìn thấy lệ quỷ nào cả, hắn đi dạo vài bụi cỏ âm linh cũng không phát hiện lệ quỷ nào.
- Chẳng lẽ phát hiện ra ta?
Đối mặt tình huống yên lặng như thế, Diệp Dương Thành âm thầm lẩm bẩm:
- Đồ vật ta sau khi thí nghiệm vẫn còn lưu lại, chỉ cần một lệ quỷ phát hiện những thứ này sau đó rải tin tức ra, lập tức sẽ có quỷ hồn khác biết được, nói cũng phải!
Diệp Dương Thành tiến vào âm tào địa phủ bốn giờ, thân phận đã lộ ra án sáng, hiện tại đám lệ quỷ quy mô nhỏ đã biến mất là do phát hiện ra hắn.
- Nhưng mà... Dù có phòng bị thì thế nào?
Nghĩ tới khả năng mình bị lộ, Diệp Dương Thành cười cười, hắn loáng thoáng phỏng đoán được, có lẽ hắn ra tay với đội ngũ quy mô nhỏ cho nên những ác quỷ kia cho rằng hắn thực lực không đủ, chỉ có thể lựa chọn đội ngũ nhỏ.
Cho nên bọn chúng cho rằng chỉ cần ôm thành một đoàn, Diệp Dương Thành không có khả năng làm bọn chúng thế nào, thậm chí bọn chúng có thể đổi vai nhân vật từ con mồi biến thành thợ săn.
Tình huống thật sự thế nào?
Diệp Dương Thành ra tay với đội ngũ nhỏ, chủ yếu là vì thí nghiệm xem đồ vật mình mang theo có hiệu quả hay không, số lượng lệ quỷ ít vừa vặn thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Nhưng bây giờ thí nghiệm chấm dứt, Diệp Dương Thành bước tiếp theo chính là bắt nhiều quỷ hồn.
Nếu như đám quỷ hồn này rải rác các nơi, hắn phải tiêu hao nhiều thời gian và tinh lực đi bắt đấy, chúng tụ tập lại giúp Diệp Dương Thành giảm đi nhiều phiền toái.
Về phần ôm thành một đoàn, quỷ nhiều như thế, có tạo thành tổn thương cho Diệp Dương Thành hay không còn khó nói, nếu ngay cả một đám lệ quỷ trung giai, cao giai có thể uy hiếp Diệp Dương Thành, hắn còn dám một mình xông vào âm tào địa phủ sao?
Có thể làm cho hắn cố kỵ ít nhất cần hai ngàn Quỷ Vương sơ giai, hoặc là ba trăm Quỷ Vương đỉnh phong hoặc là Quỷ Đế tạo thành đoàn đội.
Cho nên những quỷ vật này tụ tập với nhau, đối với Diệp Dương Thành mà nói cũng không phải chuyện xấu, mà là một chuyện tốt, chuyện tốt to lớn.
- Có đôi khi lộ ra ngoài ánh sáng cũng không phải chuyện xấu.
Trên mặt tươi cười giả tạo, Diệp Dương Thành nỉ non vài câu, sau đó hắn nhận thức chuẩn một hướng sau đó bay đi thật nhanh.
Hắn nhớ rõ mình đi trên con đường này có một nơi tụ tập quỷ vật quy mô không nhỏ, trước đó hắn ẩn nấp hành tung trong bóng tối nên không có đánh rắn động cơ.
Lúc này đã lộ ra ngoài ánh sáng, hắn làm gì ngu ngốc ẩn nấp thân hình cơ chứ?
Mượn căn cứ quỷ vật này làm con mồi đầu tiên đi, nếu không quấy âm tào địa phủ thành long trời lỡ đất, Diệp Dương Thành cũng xấu hổ khi quay về địa cầu.
- Ta nói Xích Mi Quỷ Đế có thể ở đây chiêu binh mãi mã, mài đao soàn soạt chuẩn bị tiến quân địa cầu? Không cho phép Diệp Dương Thành ta ở đây giày vò sao? Cho dù tổn thất không quá lớn, nhưng cũng phải làm tâm thần của ngươi không tập trung.
- Tốt nhất là không nhịn được nhảy ra động thủ mới tốt! Ta thừa dịp này làm thịt cả ngươi, một lần vất vả nhàn nhã cả đời!
Trên đường đi tới căn cứ quỷ vật kia, Diệp Dương Thành hung ác nghĩ những chuyện này, trên mặt tươi cười như tắm trong gió xuân.
Cách địa điểm không xa, hắn nhìn thấy đám quỷ vật còn chưa biết cái gì cả, căn bản chưa biết hung thần đã tập trung vào bọn chúng!
- Bổn vương có năm trăm lệ quỷ cao giai dưới trướng, trung giai và sơ giai nhiều vô số kể, đạo sĩ kia chỉ dám ra tay với đội ngũ nhỏ, đã nói rõ hắn không phải bằng khả năng bản thân xé rách hàng rào không gian xâm nhập vào âm tào địa phủ, mà là bị vòng xoáy không gian ép đi vào.
Với tư cách vương giả cao nhất ở nơi này, Bách Diễn Quỷ Vương lẳng lặng ngồi lên bảo tọa do cỏ âm linh xây thành, hắn nghiêng người ủ rũ nói:
- Nghĩ tới hắn mang theo vật phẩm chí dương cũng không nhiều, cho nên không cần phải giấu đầu giấu đuôi như thế chứ?
- Bỏ đi, chỉ cần hắn không chọc tới ta, ta cũng lười quản. Âm tào địa phủ quỷ vật hoành hành, đạo sĩ dương gian tới có thể làm ra sóng to gió lớn thế nào? Quả thật là chuyện bé xé ra to.
Nghĩ tới đây, Bách Diễn Quỷ Vương cũng không nghĩ chuyện này nữa, hắn hóa thành sương mù dày đặc, biến mất trong hang ổ của hắn.
Bách Diễn Quỷ Vương cao cao tại thương, hắn không đi quản đạo sĩ đi tới âm tào địa phủ, dưới tay của hắn có năm trăm lệ quỷ cao giai tự nhiên tâm thần đại định, nhao nhao tươi cười rời đi, phân tán đi làm việc của mình.
Khắp bụi cỏ âm linh gió lạnh gào thét, nhưng mà đây là cảnh tượng cực kỳ bình thường.
Ai cũng không biết đạo sĩ dương gian mà Quỷ Vương của chúng không xem là uy hiếp, lúc này đang tàng hình hiện ra trên đỉnh đầu của chúng, nhìn chúng không hảo ý.
- Hơn năm trăm lệ quỷ cao giai, hơn tám vạn lệ quỷ trung giai, hơn năm vạn lệ quỷ sơ giai... Cấm cố thuật tối đa một lần thi triển ba mươi đạo, trấn linh thuật chỉ có thể cấm cố một, muốn bắt hết đám lệ quỷ này quá khó khăn.
- Nhưng nếu như làm cho chúng trọng thương, thừa dịp hỗn loạn có thể bí mật bắt một ít?
Diệp Dương Thành tàng hình nhìn qua đám quỷ vật đang ở trong cỏ âm linh, hắn suy nghĩ thật nhiều.
Trầm ngâm một phút, hắn cũng có kế hoạch hành động.
- Nhanh bắt đám quỷ vật ở đây cho thật nhiều.
Hắn tươi cười vui vẻ, nâng tay phải lên, một vòi phun nước cao áp hiện ra trong tay của hắn, vòi phun hắn cầm trong tay, ống nước nằm ở ngực của hắn, bộ dáng này làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
Đây chính là lễ vật mà Diệp Dương Thành chuẩn bị cho đám quỷ vật, kỳ thật dùng súng bắn nước cao áp bắn nước cà rốt còn không bằng vung vẫy chúng ra, nhưng Diệp Dương Thành hứng thú cầm súng bắn nước bắn ra.
Nước cà rốt không ngừng thông qua vòi súng bắn lên không trung, sau đó hóa thành bọt nước bay xuống.
- Ah ah ah ah....
Đám ác quỷ trong cỏ âm linh không có cơ hội phản ứng, chúng bị nước cả rốt bắn xối xả vào người, không ngừng kêu thảm thiết.