- Nha đầu Tuệ Tuệ rất không hiểu chuyện, đến Chu gia không chịu sống yên ổn, luôn chơi bài bạc, hôm qua Vệ Quân nói nàng vài câu đã dám động thủ với Vệ Quân, vợ như vậy Chu gia không cần!
- Ông…
Hiểu rõ tính tình con gái, Lưu Ái Trân giận đến hôn mê, nói:
- Ông ngậm máu phun người!
- Có phải ngậm máu phun người hay không, trong lòng các người đều hiểu được.
Chu gia đại bá hừ lạnh:
- Con gái các người hôm qua rời nhà ra ngoài, vì tìm nàng Vệ Quân cả đêm lái xe không ngủ, các người đã tới, tôi cũng nói rõ ràng, Vương Tuệ Tuệ không xứng làm vợ Chu gia, sống chết của nó chúng tôi không quản được nữa, muốn tìm các người tự đi tìm đi.
- Họ Chu, tôi cho ông biết!
Đôi mắt Vương Cương Huy đỏ bừng, căm tức nhìn Chu gia đại bá:
- Nếu Tuệ Tuệ có chuyện gì không hay xảy ra, tôi chết cũng kéo cả nhà các người theo đệm lưng!
- Lão già kia, ngậm lại miệng chó của mày!
Chu Vệ Quân trợn mắt đang định tiến lên động thủ…
- Dát chi…
Thanh âm tiếng phanh xe dồn dập vang lên, một chiếc Audi A4 màu xám bạc đột nhiên phanh lại, lưu lại một dấu ấn thật dài vững vàng ngừng ngay cửa lớn Chu gia…
- Ca sát…
Trong nháy mắt xe dừng lại, cửa xe liền bật mở ra.
- Cha mẹ!
Xe vừa đi vào đường nhỏ, Vương Tuệ Tuệ đã thấy được cha mình đang ngã ngồi dưới đất cùng mẹ mình đang dìu ông, vừa thấy cảnh này, làm nàng hoảng sợ tới mức run lên, Chu gia là loại người gì, nàng thấu hiểu rất rõ.
Hiện tại nhìn thấy cha ngã dưới đất, nàng liền biết được là chuyện gì xảy ra, nháy mắt nàng mở cửa xe, còn chưa kịp bước xuống đã hô lớn:
- Cha mẹ sao lại tới đây?
Đột nhiên nghe được thanh âm của Vương Tuệ Tuệ, không chỉ riêng Vương Cương Huy cùng Lưu Ái Trân ngây ngẩn cả người, ngay cả người của Chu gia cũng ngẩn ra, khác với tâm tình kích động của vợ chồng Vương Cương Huy, phản ứng đầu tiên của Chu Vệ Quân chính là, nàng còn dám trở về?
Hắn quay phắt đầu lại nhìn thấy Vương Tuệ Tuệ từ trên xe bước xuống, cùng Diệp Dương Thành đi theo sát phía sau, liền biến sắc quát to:
- Dám lén lút sau lưng lão tử đi ra ngoài thông đồng nam nhân, tao đánh chết mày!
Đây đương nhiên là Chu Vệ Quân lấy cớ, hơn nữa hắn cũng không phải đồ đần, chỉ cần chụp mũ lên đầu Diệp Dương Thành, cho dù lên pháp viện hắn cũng có thể có lý do biện giải cho chính mình, của hồi môn của Vương Tuệ Tuệ đừng hòng lấy được từ trong tay hắn.
Trong đầu đánh bàn tính như ý, Chu Vệ Quân lộ vẻ giận dữ vừa mắng vừa sải bước đi tới chỗ Vương Tuệ Tuệ, tay phải cao cao giơ lên đang định cho nàng một cái tát…
- Ba…
Nhưng mà lần này Vương Tuệ Tuệ không để Chu Vệ Quân thực hiện được, trên thực tế nàng cũng hiểu được đạo lý ra tay trước vẫn hơn, ba một tiếng vang giòn, nàng đã hung hăng tát thẳng lên mặt Chu Vệ Quân.
Trong nháy mắt Chu Vệ Quân có chút ngây người, thậm chí cả Vương Tuệ Tuệ cũng ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới chính mình cũng có thời điểm khí phách như vậy.
- Phản rồi phản rồi…
Người đầu tiên phục hồi lại tinh thần là Chu gia đại bá, tận mắt nhìn thấy Vương Tuệ Tuệ tát tai Chu Vệ Quân, từ giận hắn liền đổi thành mừng rỡ, mang theo một nam nhân về nhà không nói, còn động thủ đánh chồng của mình, đây không phải cái cớ tốt nhất sao?
Nhưng cho dù trong lòng quá đỗi vui mừng, trên mặt hắn lại ra vẻ mây đen dày đặc, giậm chân nhìn Vương Cương Huy đang đứng lên, cả giận nói:
- Đây là con gái tốt mà hai người dạy dỗ!
- Tôi…
Vương Cương Huy cùng Lưu Ái Quân sửng sốt, sau đó Vương Cương Huy liền phản bác:
- Còn chưa bằng tiểu súc sinh Chu gia các người!
- Mẹ mày…
Chu Vệ Quân thật vất vả phục hồi lại tinh thần, lập tức trong mắt lộ ra hung quang, hung tợn nhìn Vương Tuệ Tuệ, lại giơ lên tay phải:
- Mày là dâm phụ lại dám đánh tao? Con mẹ nó hôm nay không đánh chết mày tao sẽ không gọi Chu Vệ Quân!
Nhưng lần này hắn vẫn không thể vung tay, bởi vì khi cánh tay hắn rơi xuống cổ tay đã bị Diệp Dương Thành siết chặt.
- Mẹ nó, buông!
Chu Vệ Quân quẩy người nhưng không giãy thoát, chỉ có thể căm tức nhìn Diệp Dương Thành, uy hiếp nói:
- Tao giết chết mày có tin không?
- Mày chính là Chu Vệ Quân?
Diệp Dương Thành nắm chặt cổ tay Chu Vệ Quân, híp mắt đánh giá hắn, thản nhiên hỏi:
- Là tên súc sinh kia?
- Tiểu tử, con mẹ nó mày đừng lòng tham không đáy.
Bởi vì Diệp Dương Thành bẻ ngược cổ tay hắn, thân hình Chu Vệ Quân đều bị kéo nghiêng, căn bản không thể đánh Diệp Dương Thành, nhưng hắn không hề có chút dấu hiệu chịu thua, trong miệng vẫn nói kháy:
- Hôm nay mày dám đụng tới tao, ngày mai tao gọi huynhd dệ xử lý cả nhà của mày…
- Ba!
Diệp Dương Thành buông lỏng cổ tay Chu Vệ Quân, nhưng theo sau là một cái tát vang dội lên mặt hắn, lực đạo thật lớn, trực tiếp đánh sưng nửa mặt của hắn, nhưng lực đạo của Diệp Dương Thành thật vừa đúng, không đánh bay hắn ra ngoài, chỉ bật lui ra sau hai bước mà thôi.
Bước lên một bước, Diệp Dương Thành thản nhiên nói:
- Tao phi thường chán ghét có người lấy người nhà của tao ra uy hiếp.
- Mẹ mày…
- Ba!
Chu Vệ Quân đang mở miệng mắng còn muốn tiến lên động thủ, lại bị Diệp Dương Thành vung cái tát thứ hai lên mặt, lập tức khiến mặt hắn đỏ bừng.
- Miệng đầy phân chó thối, sáng hôm nay mình thức dậy không đánh răng sao?
- Tiểu tử, mẹ mày…
- Ba!
Lại một cú quất ngược vào mặt, lần này trực tiếp đánh gãy răng Chu Vệ Quân, khóe môi hắn tràn ra chút máu tươi, hai má hoàn toàn sưng tấy lên.
Diệp Dương Thành bình tĩnh nhìn Chu Vệ Quân, ngay khi người của Chu gia còn chưa kịp lấy lại tinh thần, nhéo áo của hắn, thản nhiên nói:
- Mày thật sự làm mất mặt toàn bộ nam nhân trên đời này.
- Tao…
- Ba!
Buông áo, vung tay tát ngược một lần nữa, Diệp Dương Thành nói:
- Nghe nói mày thật vô sỉ, vì một chiếc xe lại làm hại một cô gái cùng đứa bé trong bụng của nàng.
- Ai cần mày quản…
- Ba!
Chu Vệ Quân lại bật lui ra sau một bước, Diệp Dương Thành tiến lên, khi hắn còn chưa nói ra miệng lại một cái tát rơi lên mặt hắn.
- Tao còn nghe nói, mày là một tên bạo ngược gia đình, ở bên ngoài thì như quả hồng mềm, về nhà liền hống hách!
- Mẹ mày, mày rốt cục là ai…
- Ba!
Lại một tiếng vang giòn, Diệp Dương Thành nhếch miệng:
- Đánh lão bà, có phải thật thích hay không?
- Mắc mớ cái rắm gì mày, mẹ nó mày tiếp tục đánh…
- Đánh mày thì sao vậy?
Mấy bạt tai liên tiếp, Diệp Dương Thành đột nhiên thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ nhéo cổ áo Chu Vệ Quân, một tay kéo hắn tới trước mặt mình, trợn mắt nổi giận nói:
- A? Mày không phải thật giỏi sao? Tiếp tục hoành một cái cấp gia nhìn xem?
Nếu như nói lúc ban đầu động tác của Diệp Dương Thành nhẹ nhàng, biểu hiện như một quân tử, như vậy hiện tại hắn đã hoàn toàn xóa bỏ hình tượng của chính mình, biến thành một đầu mãnh hổ nổi giận.