Bảo tọa kia là thuộc về Diệp Dương Thành, tương lai hắn có lẽ sẽ ngồi trên bảo tọa quan sát sinh linh. Nhìn tòa bảo tọa hơn mười giây, Diệp Dương Thành mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía những cột trụ đứng sừng sững trong đại điện, không biết tại sao, trang điểm xa hoa phô trương như thế, lại không khiến Diệp Dương Thành cảm giác như nhà giàu mới nổi, ngược lại còn đang vô hình lộ ra một loại hơi thở uy nghiêm trang trọng...
- Thượng phán Cửu Tiêu định Càn Khôn, hạ đoạn U Minh chưởng âm dương... Có lẽ chính là cảm giác như vậy.
Tung người ngồi xuống bảo tọa, chịu ảnh hưởng của hơi thở vô hình hội tụ trong đại điện, vẻ mặt Diệp Dương Thành cũng bất giác trở nên uy nghiêm, giống như sau khi hắn ngồi xuống, cả thiên địa đều bị hắn vững vàng nắm giữ trong tay!
Ngồi thẳng trên bảo tọa, ánh mắt chậm rãi dò xét trong thần điện, nhìn những hình vẽ phù điêu xinh đẹp, nhìn những bảo thạch được chạm khắc trên cột, một loại cảm giác thỏa mãn khiến cho Diệp Dương Thành hết sức hưởng thụ.
- Hoa Hạ thần điện, là đầu mối trung tâm của Phù Không thần điện, người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách đã hoàn thành điều chỉnh, bố trí cả tòa Phù Không thần điện, mặc niệm Càn Khôn Tu Di kính, thông qua Càn Khôn Tu Di kính hoàn thành hi vọng hoàn thành điều chỉnh, bố trí.
Đề kỳ thứ nhất của Cửu Tiêu Thần Cách đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Dương Thành.
- Càn Khôn Tu Di kính?
Nhìn thấy đề kỳ thứ nhất của Cửu Tiêu Thần Cách, Diệp Dương Thành thật sự sửng sốt, tiếp theo có chút hăng hái nhìn lướt qua đại điện trống không, trong lòng mặc niệm nói:
- Càn Khôn Tu Di kính, ra đi!
- Vụt...
Trong viên kim cương khổng lồ được khảm nạm phía trên bảo tọa bất chợt thả ra một đạo quang mang bảy màu vô cùng chói mắt, không đợi Diệp Dương Thành phục hồi tinh thần, một mặt kính quanh thân dùng kim khí hai màu tử kim, ngân sắc vây quanh trang điểm, đường kính ước chừng 1m5 đột ngột xuất hiện trước mặt Diệp Dương Thành, cách Diệp Dương Thành khoảng bốn mươi phân, dễ dàng cho Diệp Dương Thành đưa tay chạm vào nó.
- Đây chính là Càn Khôn Tu Di kính?
Nhìn chiếc kính đột nhiên xuất hiện trước mắt, Diệp Dương Thành không khỏi tò mò, sau khi chần chờ một lát liền đưa tay nhẹ nhàng đụng vào mặt kính, một loại cảm giác lành lạnh xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền vào trong cơ thể hắn....
Bị Diệp Dương Thành đưa tay đụng vào, Càn Khôn Tu Di kính liền phát sinh biến hóa, trên mặt kính bất chợt nổi lên từng đợt vòng tròn bất quy tắc, ngay sau đó, Diệp Dương Thành biết được phương pháp sử dụng đại khái cái gương này!
Nó không khác gì một chiếc máy tính, vì trên mặt kính lại xuất hiện từng nhóm văn tự lựa chọn! Ánh mắt quét qua nội dung những văn tự này, Diệp Dương Thành cũng không đưa tay chạm vào, mà thông qua ý niệm chỉ huy, lựa chọn một phương thức điều chỉnh Phù Không thần điện ẩn mình.
- Phù Không thần điện là chỗ ở của vị thần, cấp bậc thần điện càng cao, chức năng của thần điện cũng càng mạnh.
Dựa theo cấp bậc cường độ hiện tại của Phù Không thần điện, ngài có thể lựa chọn hai loại phương thức ẩn danh: kích hoạt chức năng tự ẩn hình của Phù Không thần điện, mỗi phút đồng hồ tiêu hao ba mươi điểm thần nguyên, kích hoạt Phù Không thần điện chế tạo chức năng mây mù, mỗi lúc tiêu hao ba điểm thần nguyên.
Trên mặt kính hiện ra một đoạn văn tự như vậy.
Diệp Dương Thành bị đoạn đề kỳ này dọa hết hồn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên! Chức năng tự ẩn hình, mỗi phút tiêu hao ba mươi điểm thần nguyên! Mỗi giờ sẽ phải tiêu hao một ngàn tám trăm điểm thần nguyên, mỗi ngày chính là bốn vạn ba ngàn hai trăm điểm thần nguyên...
Sau khi xây dựng Phù Không thần điện sơ cấp cấp hai, hiện tại trong tay Diệp Dương Thành cũng có hơn bảy mươi vạn điểm thần nguyên, dựa theo tốc độ tiêu hao như vậy, chút của cải của hắn cũng chỉ đủ cho Phù Không thần điện ẩn hình không tới hai mươi ngày!
- Đây quả thực là cái thùng không đáy!
Ẩn hình mặc dù tốt, nhưng tiêu hao thật sự quá lớn, không có cách nào, hắn chỉ có thể thở dài, lựa chọn chức năng chế tạo mây mù.
Cả Phù Không thần điện bị mây mù lượn lờ, đây không phải là ẩn hình, mà chỉ là một loại thủ đoạn che đậy không để cho Phù Không thần điện bị ngoại giới nhìn thấy mà thôi, mặc dù người khác có thể thấy mây mù, nhưng tuyệt đối không nhìn thấy cảnh tượng trong mây mù.
Dĩ nhiên, quan trọng nhất là phương pháp này tiêu hao rất thấp, một ngày chỉ tiêu hao bảy mươi hai điểm thần nguyên mà thôi, với tài sản của Diệp Dương Thành hiện tại, duy trì tiêu hao như vậy hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi chọn xong phương thức ẩn mình của Phù Không thần điện, Diệp Dương Thành thông qua Càn Khôn Tu Di kính điều chỉnh các loại tự chủ phòng ngự, mở ra hoặc đóng cửa trận pháp phản kích trong Phù Không thần điện, cho đến khi hoàn thành toàn bộ chọn lựa, thời gian đã trôi qua hơn một giờ.
Lúc này Phù Không thần điện đã lên tới độ cao cách mặt đất chừng tám ngàn năm trăm thước, không chỉ tự bắt đầu chế tạo mây mù, đồng thời cũng xâm nhập vào trong tầng mây tự nhiên, hoàn toàn ẩn mình trong đó.
- Bắt đầu từ hôm nay, ta coi như có một căn nhà ở trên không...
Sau khi làm xong những bố trí và điều chỉnh này, Diệp Dương Thành vui sướng lẩm bẩm:
- Hơn nữa, dựa vào tòa Phù Không thần điện này, chỉ cần ta còn ở trên địa cầu, như vậy, bất kể ai cũng đừng hòng dễ dàng vây khốn ta!
Mặc dù Phù Không thần điện bởi vì nguyên nhân cấp bậc không cách nào rời khỏi phạm vi khu vực quản lý của Diệp Dương Thành, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến Diệp Dương Thành có thể trở về Phù Không thần điện bất cứ lúc nào, bởi vì đây là một loại chức năng, Diệp Dương Thành cũng không chịu hạn chế của khu trực thuộc và khu không trực thuộc.
Nói tóm lại, hiện tại đã kiến thành Phù Không thần điện khiến cho Diệp Dương Thành vô cùng hài lòng, nếu như sớm biết xây dựng Phù Không thần điện có bộ dạng như vậy..., đừng nói là 320 vạn thần nguyên, cho dù là bốn trăm vạn, năm trăm vạn, hắn cũng sớm cắn răng đi tích góp từng tí một rồi.
Cũng may hiện tại xây dựng cũng không coi là muộn, ít nhất Diệp Dương Thành cũng cảm thấy như vậy.
Ngồi trên bảo tọa nhìn trái nhìn phải, đưa tay nhấn lên Càn Khôn Tu Di kính lơ lửng trước mặt, Diệp Dương Thành kỳ quái nói:
- Không phải nói thần điện có thể gia tăng pháp thuật công kích sao? Nếu rời thần điện đi, làm thế nào gia tăng? Nếu không rời đi... Ta lấy cái gì đối chọi với người ta?
Đây là một vấn đề lớn, là một vấn đề rất lớn! Diệp Dương Thành nhìn Càn Khôn Tu Di kính, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, tỉ mỉ nghiên cứu, cuối cùng mới chuyển dời ánh mắt đến viên kim cương siêu cấp.
Đưa tay sờ sờ, cảm giác ấm áp, cũng vô cùng thoải mái.
- Công kích, làm sao ngắt nhéo người ta!
Sờ viên kim cương siêu cấp, trong đầu bắt đầu không ngừng tái diễn những lời này.