Nói xong mấy lời này Lưu Tồn Huy không nhìn ánh mắt ngơ ngác của người phụ trách văn phòng làm việc Khánh Châu thị tổng hội từ thiện. Lưu Tồn Huy tạm dừng một lát, lại móc ví sau mông, tháo dây chuyền vàng đeo trên cổ xuống, cởi đồng hồ đáng giá ba mươi mấy vạn trên cổ tay xuống.
Lưu Tồn Huy thừ người một lúc, cũng ném chùm chìa khóa xe vào.
Lưu Tồn Huy bổ sung thêm:
- Dưới lầu có chiếc xe đua, trong gara biệt thự tại tiểu khu biệt thự chữ thiên có hai mươi mấy chiếc xe, toàn bộ quyên góp hết.
- Ực ực...
Người phụ trách nuốt nước bọt khan:
- Người là...
Lưu Tồn Huy sửng sốt:
- Ta sao?
Lưu Tồn Huy mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Ta tưng giết người, lừa bán thiếu nữ, chơi nữ nhân.... Ta là kẻ có tội, bây giờ ta muốn chuộc tội.
Lưu Tồn Huy bỏ lại câu này, gã xoay người sải bước rời đi.
Giữa trưa mười một giờ, trên đường vỉa hè có nhiều người đi đường nhất tại Âu Dương khu Khánh Châu thị, một nam nhân trung niên mặc âu phục, mang giày da, gò má có vết đao khiến người sợ hãi bỗng đứng giữa đường cái. Mọi người khó hiểu nhìn nam nhân trung niên quỳ xuống đường lát đá cứng rắn.
Nam nhân trung niên hét to:
- Tội nghiệt nặng nề, cầu trời khai ân!
Người đi đường giật nảy mình.
Rất nhanh lấy Lưu Tồn Huy làm trung tâm, đám đông đứng chật ních. Trong đám người, một tên du côn trẻ nhìn rõ mặt mũi Lưu Tồn Huy thì biến sắc mặt.
Tên du côn hét thất thanh:
- Huy ca làm... Làm gì vậy?
Lưu Tồn Huy như không nghe thấy tên du côn kêu lên, gã quỳ lặp lại cùng một câu.
- Tội nghiệt nặng nề, cầu trời khai ân!
- Tội nghiệt nặng nề, cầu trời khai ân!
Tên du côn phát hiện sự việc kỳ lạ, gã kêu mấy tiếng nhưng Lưu Tồn Huy không trả lời, cứ hét to tám chữ, thanh âm ngày càng lớn.
Tên du côn quay đầu chạy sang bên đường, rút điện thoại di động ra bấm một dãy số, giải thích rõ cảnh tượng gã nhìn thấy cho người ở đầu dây bên kia.
Hơn mười phút sau, mười mấy chiếc xe hơi lao nhanh tới, ngừng lại ở đầu phố vỉa hè. Mấy chục nam nhân bươc xuống xe, vội vã xông vào đám người, trông thấy Lưu Tồn Huy đã quỳ dưới nền đá gần nửa tiếng.
Bọn họ khuyên nhủ không thành công, bảy, tám nam nhân cao to xông lên kéo Lưu Tồn Huy đi.
Trên đường quay về tổng bộ Phủ Thủ bang, Lưu Tồn Huy vẫn hét to tám chữ:
- Tội nghiệt nặng nề, cầu trời khai ân!
Ôn Nhạc huyện, trong căn hộ Diệp Dương Thành mua.
Mặt Lâm Mạn Ny đỏ rực ra khỏi phòng ngủ, thấy chăn đặt trên sofa và Diệp Dương Thành đang ngáp ngủ ngồi xem ti vi. Lâm Mạn Ny nhớ đến chuyện xảy ra đêm hôm qua, trong lòng nàng tràn ngập cảm động.
Lâm Mạn Ny bước tới bên sofa, nhỏ giọng hỏi:
- Tối hôm qua... Ngươi ngủ sofa?
Nghe giọng Lâm Mạn Ny, Diệp Dương Thành dụi tắt điếu thuốc mới hút một nửa, mỉm cười quay đầu lại:
- Nguyên căn hộ có một chiếc giường duy nhất, nàng nói xem?
Diệp Dương Thành hỏi Lâm Mạn Ny:
- Đêm qua ngủ ngon không?
Lân đầu tiên Lâm Mạn Ny ở một mình với nam giới, còn nằm trên giường người ta qua đêm, nàng rất bối rối và không biết nên nói sao để xóa đi cảm xúc này.
- Ngủ... Ngon.
Lâm Mạn Ny ấp úng nói:
- Tối hôm qua...
- A?
Diệp Dương Thành mỉm cười hỏi:
- Tối hôm qua cái gì?
Lâm Mạn Ny như con thỏ nhỏ sợ hãi, hoảng loạn không biết làm sao. Lâm Mạn Ny lắc đầu làm người ta thấy trìu mến, bộ dáng ấp úng siêu đáng yêu.
- Không... Không có gì.
Diệp Dương Thành vỗ sofa bên cạnh mình, đứng lên nói:
- Nàng ngồi đây một lát, ta hâm nóng thức ăn cho.
- Không... Không cần.
Lâm Mạn Ny vội vàng lắc đầu, nói:
- Ta tự làm được rồi.
Lâm Mạn Ny nói xong quay đầu nhìn một cái bát to được cái rổ chụp lại đặt trên bàn, nhấc chân bước tới gần.
Không lâu sau nhà bếp vang tiếng xèo xèo, tiếng nồi nhiêu va nhau. Diệp Dương Thành nghiêng đầu liếc Lâm Mạn Ny bận rộn trong nhà bếp, nhoẻn miệng cười. Cảm giác này thật tốt.
Một giờ chiều, Lưu Tồn Huy ngồi trên sofa liên tục hét to khẩu hiệu bỗng chốc yên lặng, ngồi thẫn thờ không biết gã nghĩ gì.
Mười mấy nam nhân nghe được tin tức chạy tới nhíu mày nhìn nhau, không biết nên làm sao.
Rất rõ ràng Lưu Tồn Huy đã ngốc, nhưng phát bệnh theo giai đoạn, đôi khi tỉnh táo đôi khi hồ đồ. Đám thuộc hạ biết làm sao đây?
Lưu Tồn Huy nhìn đám du côn mặt âm trầm, Trương Triêu Chính và nam nhân mặc áo da đêm hôm qua bình tĩnh ngồi trên sofa hút thuốc lá, biểu tình thản nhiên.
Một giờ hai mươi phút, không khí trong phòng cực kỳ nặng nề, mọi người im lặng.
Lưu Tồn Huy yên tĩnh hơn hai mươi phút mở miệng nói:
- Ta đói.
Nghe Lưu Tồn Huy kêu, mọi người bốn mắt nhìn nhau, liên tục cười khổ.
Trương Triêu Chính kêu một đàn em đứng ngoài cửa vào, ra lệnh:
- Đi nấu bát mì tam tiên cho Huy ca.
Lưu Tồn Huy đứng dậy, nhíu chặt mày:
- Ta không muốn mì tam tiên!
Lưu Tồn Huy nói với tên du côn:
- Mang ta đi nhà bếp.
Tên du côn kinh ngạc nói:
- A?
Tên du côn liên tục vâng dạ:
- Vâng vân vâng, Huy ca, mời đi bên này.
Biểu tình Lưu Tồn Huy bình tĩnh, tên du côn dẫn gã đi nhà bếp. Mười mấy nam nhân trong phòng lục tục đứng dậy đi theo. Bọn họ rất tò mò rốt cuộc Lưu Tồn Huy ngốc thật hay giả bộ?
Nói Lưu Tồn Huy ngốc thật, gã nói chuyện trôi chảy, hành động có khí độ đại ca như cũ, lời ăn tiếng nói không có vẻ gì là bị khùng.
Nói Lưu Tồn Huy giả ngu, có đáng để gã hành hạ mình như thế không? Chạy ra đường cái quỳ la gì mà tội nghiệt nặng nề, cầu trời khai ân? Nói theo lời của Lưu Tồn Huy tối hôm qua là gã mất mặt được nhưng đám thuộc hạ đỏ mặt giùm.
Đoàn người kéo nhau vào nhà bếp. Lưu Tồn Huy chỉ huy người tập trung lại những thứ định ném vào thùng rác. Lưu Tồn Huy muốn làm gì?
Đáp án rất nhanh bày ra trước mắt mọi người.
Lưu Tồn Huy, đổng sự trưởng tập đoàn Vạn Bang, đại ca Phủ Thủ bang ôm tài sản mấy chục ức, đại biểu nhân dân Khánh Châu thị thế mà lấy ra nửa miếng cà chua thối trong đống đồ bỏ, ngồi dưới đất nhai ngồm ngoàm.
Trời ạ, cà chua thối.
Mọi người ngơ ngẩn, trợn tròn mắt, kinh ngạc, không biết nên nói cái gì. Trương Triêu Chính giậm chân, bất đắc dĩ xoay người đi.
Trương Triêu Chính rời đi ba phút sau, trong mười mấy nam nhân ở lại có một người di động reo chuông, gã bắt máy.
Một phút sau, di động trượt khỏi tay nam nhân đó rơi xuống sàn nhà trơn trượt phát ra tiếng răng rắc.
Bỗng có tiếng gầm rống:
- Lưu Tồn Huy, ta giết ngươi!
Nam nhân nổi điên xông lên, một chân đạp vào mặt Lưu Tồn Huy. Rầm một tiếng, Lưu Tồn Huy bị đá té lăn quay.
Hành động của nam nhân kia làm mấy người khác giật nảy mình. Khi gã định xông lên đạp thêm mấy cái, hai, ba nam nhân tỉnh táo lại kéo gã.
Một nam nhân hơn năm mươi tuổi mắng:
- Bưu Tử, ngươi đang làm cái gì?
Nam nhân bị kéo lại ngửa đầu cười:
- Ta làm cái gì?
Vẻ mặt nam nhân tức giận chỉ vào Lưu Tồn Huy, điên cuồng gào thét:
- Các người hỏi hắn đi, đồ súc sinh, chó đẻ này đã làm gì? Không có, hết rồi!
- Cái gì không có?
Nam nhân khóc ròng:
- Tập đoàn Vạn Bang, bệnh viện Hàng Đức, bất động sản biệt tthự...
Nam nhân rít gào:
- Đều bị hắn quyên góp hết! Nghe thấy không? Hắn quyên góp tất cả!!!
Mọi người như bị điện giật, đứng ngây như phỗng.
Một phút sau, Lưu Tồn Huy bị đám thuộc hạ thân tín ném ra ngoài tổng bộ Phủ Thủ bang, nói đúng hơn là bị người đánh hội đồng, mặt mũi bầm dập rách rưới bị đá văng ra ngoài.
Khi Lưu Tồn Huy bị đám thân tín ném ra tổng bộ, một đám phóng viên nghe tin hành động ngay. Các phòng viện vây quanh văn phòng làm việc Khánh Châu thị tổng hội từ thiện Trung Hoa chật như nêm cối. Các phóng viên hỏi đủ vấn đề, nhưng câu hỏi nhiều nhất là: Ai quyên tiền.
Các phóng viên nghe tin là một nhà giàu một hơi quyên góp tất cả tài sản sự nghiệp, tổng giá trị cao đến mấy chục ức nhân dân tệ. Vấn đề là do ai làm?
Vì kiểm chứng tin tức, vì đào ra thân phận người siêu lương thiện, các phóng viên kéo đến văn phòng làm việc Khánh Châu thị tổng hội từ thiện Trung Hoa.
Nghe các phóng viên hỏi gắt gao, người phụ trách phòng làm việc Khánh Châu thị ho khan trả lời:
- Là đổng sự trưởng tập đoàn ăn uống giải trí Vạn Bang, Lưu Tồn Huy, Lưu tiên sinh...
Mắt các phóng viên tròn xoe, ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ cho rằng lỗ tai mình bị bệnh.
Lưu Tồn Huy, thủ lĩnh thế lực hắc ám số một số hai Khánh Châu thị, chưởng môn Phủ Thủ bang, tập đoàn ăn uống giải trí Vạn Bang là một nơi dơ bẩn xấu xa.
Một tên ác ôn gây ra tiếng oán than dậy đất, hoành hành trong Khánh Châu thị thế nhưng... Quyên góp tất cả tài sản?
Các phóng viên không tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt, bọn họ không tin không được.
Nếu đã quyên tiền rồi, còn suy xét có phải cố ý khoe mẽ hay không đã chẳng có ý nghĩa gì. Mấy phóng viên thông minh nhanh nhạy ngửi được mùi không bình thường.
Não Lưu Tồn Huy bị lừa đá sao? Tại sao Lưu Tồn Huy muốn quyên góp tất cả tài sản sự nghiệp kếch sù? Phải chăng bên trong có chuyện gì không ai biết?
Các phóng viên nhanh chóng nghĩ đến điều này. Cuộc điều tra oanh liệt đào tận gốc rễ đã vén màn che.
Các phóng viên nghe tin hành động, những người phụ trách các khu vực của Phủ Thủ bang cũng tính toán đường lui của mình.
Lưu Tồn Huy rất thông minh, trước khi quyên góp có đi làm giám định, chứng minh gã lý trí tỉnh táo ra quyết định này.
Tức là hành động quyên góp của Lưu Tồn Huy không có đường cứu vãn, tập đoàn Vạn Bang gì đó đã thuộc quyền sở hữu tổng hội từ thiện. Mấy cái này không có vấn đề gì lớn.
Mặc dù Lưu Tồn Huy bị khùng nhưng đám côn đồ Phủ Thủ bang còn đây. Năm xưa Lưu Tồn Huy có thể tạo dựng sự nghiệp như bây giờ, chẳng lẽ bọn họ không làm được?
Phái vài người đi đàm phán với tổng hội từ thiện ít nhất lấy lại thứ thuộc về mình đúng không? Trừ phi tổng hội từ thiện muốn cá chết lưới rách với Phủ Thủ bang.
Kết quả vị trí đại ca Phủ Thủ bang thành bánh thơm trong mắt đám người phụ trách. Ngồi trên ghế đại ca, dưới tay có hơn hai ngàn người sai khiến, Phủ Thủ bang vẫn là Phủ Thủ bang. Dù không có tập đoàn Vạn Bang, không có sản nghiệp khác thì vẫn có thể ngồi vững ghế bang phái số một Khánh Châu thị.
Đám người ngồi chung trong phòng nhưng đều tính toán làm sao leo lên cái ghế đại ca.
Lúc này hai gián điệp Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên có cơ hội tỏa sáng.
Các ngươi muốn làm đại ca đúng không? Muốn tiếp tục kéo dài Phủ Thủ bang?
Vậy chúng ta chơi trò phân liệt được không? Các tự lấy một khối địa bàn, tự làm đại ca, sau này có va chạm đâm chém nhau đừng nghĩ tình cũ năm xưa là được.
Chiêu này gọi là chia nhau làm vua, rồi thì... Đánh bại từng tên. Cách Hình Tuấn Phi nghĩ rất đơn giản mà có hiệu quả.
* * *
Lâm Mạn Ny ăn cơm trưa xong rời khỏi nhà Diệp Dương Thành, không để hắn lái xe chở đi. Lâm Mạn Ny bảo muốn quay về Quang Minh cô nhi viện một chuyến, tâm sự với Lâm mụ mụ Lâm Đông Mai.
Diệp Dương Thành biết chuyện tối hôm qua khó tránh khỏi để lại ám ảnh tâm lý trong lòng Lâm Mạn Ny. Lâm Đông Mai là người duy nhất trên đời này tuy xa lạ nhưng lại như người thân của Lâm Mạn Ny, nên nàng muốn tìm Lâm Mạn Ny tâm sự cái gì thì Diệp Dương Thành ngầm hiểu.
Diệp Dương Thành không giữ Lâm Mạn Ny lại, hắn đưa nàng ra khỏi cửa tiểu khu, nhìn theo nàng lên xe taxi. Diệp Dương Thành quay người vào nhà.
Trong khi Diệp Dương Thành dọn dẹp đồ đạc định buổi chiều đi Dương Thành công ty điện tử nhìn xem, trong đầu chợt vang giọng Đường Thái Nguyên.
Đường Thái Nguyên nói với Diệp Dương Thành:
- Chủ nhân kêu chúng ta điều tra tình huống đã rõ ràng. Rất tình cờ, con trai cả của Triệu Hợp Đức là Triệu Nguyên Đằng ở trong phạm vi một nửa thượng nội thành chủ nhân quản lý. Triệu Nguyên Đằng kinh doanh công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn Hoành Hải cũng nằm trong phạm vi chủ nhân quản lý.
Đột nhiên nghe tin Đường Thái Nguyên truyền về làm Diệp Dương Thành ngây người:
- A?
Một lúc sau nói:
- Ta kêu ngươi điều tra Triệu Hợp Đức chứ không phải nhi tử của Triệu Nguyên Đằng gì đó.
- Chủ nhân đừng vội, tiểu phó còn lời muốn nói.
Đường Thái Nguyên vội phân bua:
- Triệu Hợp Đức ở chung với Triệu Nguyên Đằng, mà Triệu Nguyên Đằng là phụ thân của Triệu Dật Phong. Tối hôm qua tiểu phó và Vương Minh Kỳ lần theo tin tức tìm đến nhà của Triệu Nguyên Đằng thì Triệu Hợp Đức không có nhà, nghe nói còn nằm trong trại an dưỡng Tây Hồ khu để chữa bệnh.
- Nhưng hôm qua sau khi điều tra, tiểu phó phát hiện Triệu Nguyên Đằng kinh doanh vận chuyển hàng hải, hơn một nửa mối làm ăn là Triệu Hợp Đức....
Không đợi Đường Thái Nguyên nói hết câu, Diệp Dương Thành chán nản ngắt lời:
- Làm phụ thân chăm sóc cho nhi tử là bình thường.
- Các ngươi tạm thời ở trong nhà Triệu Nguyên Đằng, chờ Triệu Hợp Đức về nhà thì trực tiếp tiễn lão lên đường. Lão già này nếu lại nổi điên thêm vài lần không chừng rất nhiều người chết.
Đường Thái Nguyên cung kính nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Ngay sau đó Đường Thái Nguyên mở miệng nói:
- Nhưng đêm qua tiểu phó nghe Triệu Nguyên Đằng và Triệu Hợp Đức trò chuyện, trong đó nhắc đến một bí thư gì đó.
- Cái gì?
Diệp Dương Thành lấy làm lạ nhíu mày hỏi:
- Nói rõ ràng chút đi.
Đường Thái Nguyên ngần ngừ tìm từ, lên tiếng:
- Là bí thư mới của Triệu Hợp Đức, hình như nghe được chuyện gì bí mật của lão nên bị Triệu Hợp Đức sai người trừ khử. Tiểu phó ngẫm nghĩ cả đêm, có lẽ chủ nhân tìm người Triệu Hợp Đức muốn giết, lợi dụng kẻ đó đối phó với Triệu Hợp Đức, gây chuyện rùm beng ra thì Triệu Hợp Đức không làm quan được...
Bốp!
Diệp Dương Thành vỗ trán, biểu tình ngộ ra gật gù nói:
- Nói không sai, chuyện này các ngươi hãy chú ý nhiều vào, chừng nào điều tra rõ hãy báo về cho ta ngay.